Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 12: Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?




          
Trước khi rơi vào trong nước, khung cảnh mỹ lệ kia tựa như dấu ấn, không ngừng quanh quẩn trong đầu Phó Ngôn Khanh. Da thịt nàng trắng nõn giống như dương chi ngọc diệp, ôn nhuận sáng bóng, nàng thân hình gầy gò nhưng vóc người lại vô cùng đẹp mắt, đường cong yểu điệu kiều diễm, hai khỏa căng tròn hoàn mĩ, còn có....Phó Ngôn Khanh nhịn không được quơ quơ đầu.

Phó Ngôn Khanh, đây là lúc nào rồi, ngươi sao có thể nghĩ về những chuyện này, nàng thật là muốn chưởng chết chính mình, thế nhưng người nọ...nàng ấy phải chăng chính là...
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Cửu điện hạ, người trở về rồi sao?"
Phó Ngôn Khanh trái tim nhảy dựng, quả nhiên là nàng ấy! Lập tức Triệu Tử Nghiễn âm thanh có chút lửng lơ bay vào trong tai nàng, rơi thẳng vào tim nàng, khiến cho nàng trong lòng một mảnh hoảng loạn.
"Đúng vậy, trở về không lâu, vừa mới chuẩn bị tắm gội. Bên ngoài ồn ào vô cùng, xảy ra chuyện gì?" Triệu Tử Nghiễn tiếng nói rất nhu hòa, lại lộ ra một cỗ cẩn thận.
Ngoài nhà Tử Lăng dừng một chút: "Bẩm điện hạ, mới vừa có người lẻn vào thư phòng chủ tử, cầm đi một thứ đối chủ tử rất quan trọng. Hộ vệ đã phong tỏa vương phủ, chủ tử mệnh lệnh chúng ta một cái góc nhỏ đều không thể bỏ qua, cẩn thận điều tra. Không biết điện hạ có phát hiện nơi nào khác thường hay không?"
"Vậy mà có thể lẻn vào phủ Dụ Thân Vương, thần thánh phương nào lợi hại như thế? Bất quá, nói đến không thích hợp, ta vừa mới gấp trở về, chịu chút ít tổn thương, rất mệt mỏi, vốn định mau chóng tắm rửa nghỉ ngơi, trừ việc phát hiện bên ngoài thị vệ đi đi lại lại, cũng không có điểm gì khác thường. Ta muốn tắm gội, các ngươi đi nơi khác kiểm tra đi."
Bên ngoài Tử Lăng lại nhỏ giọng nói: "Cửu điện hạ đã có tổn thương bên người, vậy thì càng nên phòng bị, chúng ta vẫn là cẩn thận kiểm tra, miễn cho tặc nhân lẻn vào trong phòng điện hạ, làm bị thương điện hạ."
Triệu Tử Nghiễn tựa hồ có hơi thẹn quá hoá giận: "Ta sở dĩ chưa đi ra ngoài xem xét, bởi vì ta hiện còn đang tắm, lúc này làm sao có thể kịp ngồi dậy, các ngươi tiến vào còn ra thể thống gì!"
Tử Lăng càng cảm thấy Triệu Tử Nghiễn kỳ quái, hơn nữa Triệu Tử Nghiễn cùng Triệu Mặc Tiên so sánh, vị công chúa điện hạ này có tiếng mà không có miếng, nàng đương nhiên sẽ không sợ hãi, vẫn là cứng rắn nói: "Điện hạ có thể đứng lên mặc quần áo tử tế, chủ tử có lệnh, bất kỳ nơi nào đều không thể bỏ qua, điện hạ có thể hiểu được?"
Triệu Tử Nghiễn tức giận đến không nhẹ: "Càn rỡ, ngươi... Các ngươi dám nói như thế, ta còn chưa tắm gội xong, các ngươi liền xông vào?" Lời còn chưa dứt, cửa đã bị đẩy ra, ánh mắt Tử Lăng rơi trên mặt đất, nhìn xem trên đất lẻ tẻ vết máu, ánh mắt hơi nhíu lại.
Nàng ta chậm rãi vượt qua bình phong, Triệu Tử Nghiễn giờ phút này có chút chìm vào trong nước, đưa ngón tay, xanh cả mặt: "Tử Lăng, ngươi... Ngươi dám..."
Ánh mắt Tử Lăng thoáng nhìn qua một chút huyết sắc lung lay trong nước, lại thấy y phục Triệu Tử Nghiễm treo ở một bên dính đầy vết máu, Tử Lăng trong lòng nghi kị tiêu tan hơn phân nửa, đi vào mấy chỗ có thể giấu người tìm một lần.
Phó Ngôn Khanh trốn ở trong nước vẫn không nhúc nhích, chẳng qua là ánh mắt nhìn từng sợi màu đỏ ở trong nước tản đi, nghe các nàng đối thoại, trong lòng nhói đau. Sáu năm rồi, nàng rời khỏi Triệu Tử Nghiễn sáu năm rồi, đã từng phái ảnh vệ trong kinh tìm hiểu qua tin tức của nàng ấy, biết rõ nàng ấy trải qua không tốt. Chính là biết được nàng ấy từng bước một tiến vào triều đình, cũng có thể cùng Triệu Mặc Tiên cùng nhau vào triều, nàng cho rằng vị Cửu điện hạ làm cho người ta kiêng kị đã trở về rồi, thế nhưng rất hiển nhiên, nàng ấy cùng đời trước không giống nhau, giờ phút này Triệu Tử Nghiễn giống như đi trên lớp băng mỏng.
Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nhìn thoáng qua, Phó Ngôn Khanh trong lòng tư vị không thể nào diễn tả, nữ hài nho nhỏ gầy gầy ngày trước, hôm nay đã dáng ngọc yêu kiều, xinh đẹp động lòng người rồi.
Không biết qua bao lâu, Tử Lăng khom người thi lễ một cái: "Cũng không thích khách, công chúa điện hạ có thể an tâm tắm rửa."
Đợi đến lúc tiếng bước chân từ từ đi xa, Triệu Tử Nghiễn tựa hồ có chút tức giận luồn tay vào trong nước, nhanh chóng đem Phó Ngôn Khanh đang nghẹn kín bên dưới dắt đi lên.
Phó Ngôn Khanh toàn thân ướt đẫm, chịu đựng dồn dập hô hấp, trầm thấp thở dốc một hơi. Triệu Tử Nghiễn đưa tay vỗ lưng cho nàng, trong mắt thu lấy thân thiết, con mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Giờ phút này khăn che mặt của Phó Ngôn Khanh đã trượt xuống, nhìn xem mặt của nàng, Triệu Tử Nghiễn vốn là sững sờ, sau đó khẽ cười cười.
Phó Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhịn không được nhìn chỗ khác, giờ phút này Triệu Tử Nghiễn tóc tán ở trong nước, bọt nước bắn lên từ chỗ cổ nàng trượt xuống, chảy qua xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cuối cùng hòa tan vào trong nước. Kia gương mặt câu hồn đoạt phách người giờ phút này tràn đầy ôn nhu, đôi mắt đen trong suốt tinh khiết giờ đây càng thâm sâu như bầu trời đêm.
Nàng định mở miệng nói chuyện, Triệu Tử Nghiễn lại đột nhiên đưa tay che miệng của nàng, khe khẽ lắc đầu, ánh mắt hướng ra phía ngoài liếc xuống.
Phó Ngôn Khanh hiểu ý, không nói lời gì nữa, miệng mũi được bàn tay ấm áp mềm mại bưng lấy, chóp mũi tràn ngập nhàn nhạt ấm hương, là hương vị trên người Triệu Tử Nghiễn. Phó Ngôn Khanh dù cho sống lại hai đời trước sau lạnh nhạt, đối mặt với tình cảnh kiều diễm câu hồn này cũng nhịn không được mặt đỏ tới mang tai. Nàng làm cách nào chịu nổi đây, dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại không nhìn nữa.
Triệu Tử Nghiễn trong con ngươi hiện lên ý cười, khóe miệng cong lên một mạt vui sướng. Nàng cúi đầu xuống, trên gương mặt trắng nõn lúc này mới hiện ra một cổ hồng nhuận, sau đó nàng vốc nước lên, bắt đầu nghiêm túc lau thân thể, hoàn toàn làm như Phó Ngôn Khanh không tồn tại.
Diễn trò sao, liền phải không để lại sơ hở, làm đủ nguyên bộ. Tuy nhiên lại khổ cho Phó Ngôn Khanh, nghe bên tai tiếng nước, ngẫu nhiên không cẩn thận chạm được thân thể trơn bóng của Triệu Tử Nghiễn, đợi đến lúc nàng ấy tắm xong, nàng cảm giác chính mình cũng phải tắm một chút rồi.
Triệu Tử Nghiễn nhìn xem Phó Ngôn Khanh hận không thể trốn vào trong góc, lại nhìn thấy trên mặt nàng không kìm nén được đỏ ửng, "Phốc phốc" cười khẽ đi ra, trầm thấp tại Phó Ngôn Khanh bên tai nói: "Tốt rồi."
Phó Ngôn Khanh như được đại xá, tranh thủ thời gian mở mắt ra, đã thấy Triệu Tử Nghiễn tùy ý bọc kiện áo mỏng màu trắng, dây buộc cũng không có buộc vào, bên trong phong cảnh mỹ lệ như ẩn như hiện. Nàng lập tức quay đầu, trầm thấp  nói: "Như thế nào tốt đâu? Ngươi mau mau mặc quần áo tử tế, cẩn thận nhiễm phong hàn."
Triệu Tử Nghiễn bộ dáng này, rõ ràng là nhận ra mình rồi. Chính là  Phó Ngôn Khanh vẫn cảm thấy có chút khó tin, sáu năm không gặp, lúc nãy nàng lại đang che mặt, hơn nữa lại là ban đêm, vậy mà Triệu Tử Nghiễn vừa đối mặt liền nhận ra nàng, điều này làm cho Phó Ngôn Khanh trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Triệu Tử Nghiễn nghe xong, có chút vô tội nheo mắt nói: "Ta nói rất tốt rồi, là bọn họ đi xa rồi, nàng có thể đi lên, lại chưa nói y phục của ta mặc xong rồi."
Phó Ngôn Khanh nhất thời nghẹn trong lòng, tên tiểu quỷ này, trưởng thành nhưng thật ra biết đùa giỡn nàng rồi. Nhìn xem nàng ấy xoay người tìm y phục cho nàng, nàng nhíu mày nói: "Vết thương của ngươi còn đang chảy máu."
Triệu Tử Nghiễn dừng một chút: "Ân, ta biết. Quần áo nàng đều ướt, trước mặc của ta đi, bộ này ta chưa từng mặc qua."
Phó Ngôn Khanh nghe nàng ấy nói tùy ý đến như vậy, khiến cho có chút tức giận, nhưng nhiều hơn lại là xót xa. Đợi nàng thay quần áo xong, trông thấy Triệu Tử Nghiễn đang cởi ra áo trên, nàng liền muốn quay đầu tránh đi, thế nhưng thấy nàng ấy tùy ý đem một lọ thuốc bột rót ra sau lưng, căn bản không bôi được bao nhiêu lên vết thương, lập tức nhịn không được nói: "Ngươi đợi một chút, ta bôi thuốc cho ngươi."
Triệu Tử Nghiễn tay cần thuốc có chút run lên, tựa hồ có hơi ngẩn ra, thẳng đến một bàn tay ấm áp tỏ ý nàng khom lưng, cẩn thận thay nàng bôi thuốc rồi băng bó lại vết thương, nàng mới phản ứng kịp. Nàng cúi đầu xuống, trong mắt bỗng nhiên tuôn ra một cỗ chua xót, quá lâu, nàng ấy rời khỏi nàng quá lâu, lâu đến nàng đều quen một mình mà ứng phó tất cả rồi.
"Thật lâu rồi."
Triệu Tử Nghiễn trầm thấp nỉ non lên tiếng, thanh âm than tiếc ngơ ngẩn, rơi vào trong tai Phó Ngôn Khanh, lại dừng ở trong lòng. Chỉ là ba chữ nhưng trong đó mang theo bao nhiêu tâm tình, chứa đựng bao nhiêu khổ sở, nàng đều hiểu rõ.
Phó Ngôn Khanh nghĩ đến ý định của chính mình, lại nhìn người trước mắt thân thể đơn bạc, nàng đột nhiên cảm thấy có chút do dự, nàng ấy như vậy,  nàng không nên lợi dụng nàng ấy, cho dù đó là lựa chọn tốt nhất.
Nàng hít vào một hơi, đưa tay đem trung y của Triệu Tử Nghiễn kéo lên ngay ngắn, ngón giữa vô ý chạm được vai lưng trần trụi của nàng ấy, ôn nhuận tinh tế, để Phó Ngôn Khanh trước giờ vốn tỉnh táo lại lập tức rụt tay trở về, vuốt vuốt ngón tay.
Triệu Tử Nghiễn mặc quần áo tử tế, vẫn còn ở đằng kia nhìn xem Phó Ngôn Khanh, nàng có nhiều chuyện muốn nói, nhưng lúc này trừ đi kích động vui mừng, nàng lại không biết nói như thế nào.
Phó Ngôn Khanh giờ phút này cũng có vạn ngàn suy nghĩ, nàng sớm liền biết được Triệu Tử Nghiễn trưởng thành sẽ có dáng vẻ gì, hôm nay thấy, hoàn toàn giống hệt như bộ dáng của nàng ấy ở kiếp trước, thế nhưng rồi lại có điểm không giống.  Hiện tại thấy nàng ấy, giữa đôi lông mày đều ẩn ẩn sự vui vẻ, dù vẫn có chút nặng nề nhưng lại mang theo nóng bỏng, cùng vị công chúa điện hạ lạnh lùng âm u ở đời trước cách biệt rất xa. Nàng ấy như vậy, giống như đẩy ra rồi tầng tầng mây đen, lộ ra một vầng trăng thanh khiết sáng trong, dịu dàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đoạt ánh mắt người.
Nhìn nàng ấy ở trước mặt thuộc hạ của Triệu Mặc Tiên giả vờ ngoài mạnh trong yếu, mà giờ đây ở trước mặt nàng, nàng ấy không một chút phòng bị mà cười vui vẻ, Phó Ngôn Khanh không biết nên vui hay nên buồn. Trọng sinh trở về, đối với nàng mà nói biến số lớn nhất không phải bản thân nàng, mà chính là Triệu Tử Nghiễn, loại cảm giác này khiến cho nàng có chút hoảng sợ. Từ khi nàng mở mắt ra một khắc đó, nàng liền quyết định rồi, kiếp này chỉ vì bảo vệ Tây Nam Vương phủ, những thứ khác, vô luận là cái gì, cũng không nên quấy rầy tâm tư của nàng.
Phó Ngôn Khanh chậm rãi thở ra một hơi: "Tối nay đa tạ Cửu điện hạ tương trợ, điện hạ còn có tổn thương bên người, sớm đi nghỉ ngơi, tại hạ cáo từ trước, để tránh mang đến phiền phức cho điện hạ."
Nghe Phó Ngôn Khanh mở miệng một tiếng điện hạ, khẩu khí bỗng nhiên trở nên hơi lãnh đạm, Triệu Tử Nghiễn trong mắt ánh sáng trì trệ, thân thể cũng có chút phát cứng. Nàng cuống họng động đậy, thanh âm có chút gian nan: "Ta không là cái gì điện hạ, người khác như vậy cũng liền thôi đi, ngay cả nàng cũng muốn châm chọc ta sao?"
Phó Ngôn Khanh nhướng mày: "Không phải, ngươi vốn là... Ta nghe bọn hắn xưng hô như vậy."
Triệu Tử Nghiễn thần sắc có chút bất đắc dĩ: "Sáu năm không gặp, Khanh... Nàng vì sao...?"
"Công chúa điện hạ cẩn thận lời nói, ta là lần đầu tiên thấy điện hạ."
Triệu Tử Nghiễn thẳng tắp nhìn xem nàng, trong mắt thần sắc không rõ, Phó Ngôn Khanh có chút chịu không nổi, xoay người liền muốn rời khỏi, không ngờ trước mắt nhoáng một cái, Triệu Tử Nghiễn đã ngăn tại trước mặt nàng.
Triệu Tử Nghiễn vốn là trên mặt bi thương, giờ phút này lại hiện lên ý cười, khiến cho Phó Ngôn Khanh trong lòng tim đập mạnh.
Triệu Tử Nghiễn thần sắc thu vào, có chút nghiêm trang nói: "Lần thứ nhất thấy?" Nói xong lắc đầu: "Đã là như thế, đúng là ta nhận lầm người. Nhận lầm, chuyện này cũng không phải tốt."
Phó Ngôn Khanh trong ngực khó chịu, nhìn nàng ấy biểu hiện như vậy, hận không thể tiến tới đánh nàng ấy một cái.
"Ở đâu không tốt?"
Triệu Tử Nghiễn sau khi nghe xong híp mắt cười nói: "Vừa rồi ta nhận lầm cô nương là cố nhân, bởi vậy vì cứu cô nương, lúc đó mới không kiêng dè gì, ở trước mặt cô nương liền cởi áo tắm gội. Chính vì nhận sai, ta đang yên lành tự nhiên bị cô nương chiếm hết tiện nghi rồi, tổn hại trong sạch, lại nơi nào tốt đây?
Nghe xong lời nói này, dù là thản nhiên như Phó Ngôn Khanh, cũng lập tức không giữ được bình tĩnh, trên mặt lập tức nổi lên một tầng đỏ ửng, ba phần xấu hổ, bảy phần ấm ức.
"Ngươi cùng ta đều là cô nương gia, ta lại như thế nào chiếm tiện nghi ngươi, tổn hại trong sạch của ngươi? Huống hồ, tại sao là vị cố nhân kia của ngươi, thì ngươi liền không bị chiếm tiện nghi, không tổn hại trong sạch?" Phó Ngôn Khanh nói ra câu này nhưng thật ra có chút chột dạ, dù sao nàng lúc ấy thật sự là bị Triệu Tử Nghiễn câu đến rồi, chỉ là không thể trách nàng, nàng ấy giống như yêu tinh quyến rũ người, dù cho là ai cũng nhịn không được nữa.
Triệu Tử Nghiễn mở to mắt, không ngờ đến tiểu quận chúa trước đây một mực đạm nhạt, giờ phút này lại có thể tranh cãi cùng nàng. Sau khi sững sờ, Triệu Tử Nghiễn cúi xuống cười khẽ, đi về phía trước một bước tới gần Phó Ngôn Khanh, thổ khí như lan: "Ai nói cô nương gia không thể chiếm tiện nghi, tổn hại trong sạch?"
Phó Ngôn Khanh nhìn xem gương mặt xinh đẹp quyến rũ đang áp sát vào mình, trong con ngươi như mực hiện lên tia trêu chọc, lập tức nhịn không được lui về sau một bước.
Triệu Tử Nghiễn xoay người thối lui, lại tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Đến mức nếu là vị cố nhân kia của ta, nàng ấy có chiếm tiện nghi ta, tổn hại trong sạch của ta, ta cũng là nguyện ý."
Phó Ngôn Khanh: "..."