Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 3: Bổn quận chúa là để các ngươi khi dễ sao?






Mở mắt ra, trời đã sáng rồi, ánh dương quang nhu hòa xuyên thấu qua màn cửa sổ mỏng manh rơi vào trong phòng, dát một tầng ánh sáng nhạt lên hết thảy. Chỉ là giờ khắc này tâm tình Phó Ngôn Khanh còn chưa bình phục, đầu vẫn có chút chóng mặt, thân mình cũng mềm mại vô lực, nhưng nàng lại không muốn để ý tới quá nhiều, đứng dậy mơ hồ mà đi tới trước bàn trang điểm. Nhìn gương đồng chiếu ra dáng vẻ hiện tại, nàng giật mình bần thần hồi lâu. Khuôn mặt trong gương vô cùng ngây ngô non nớt, thần sắc khá là tiều tụy, sợi tóc hỗn độn, nhìn qua có chút chật vật.
Đưa tay vuốt nhẹ lên hình ảnh trong tấm gương, đây là khuôn mặt thuộc về Trường Ninh quận chúa năm chín tuổi, nhưng trong ánh mắt kia nét thê lương vắng lặng lại thuộc về hai mươi bốn tuổi Phó Ngôn Khanh. Khí lực trên tay từ từ tăng lớn, Phó Ngôn Khanh cúi thấp đầu, nhếch miệng lên một vệt ý cười lành lạnh: "Từ hôm nay trở đi, ngươi là chín tuổi Trường Ninh, từ đây không hề vì Đại Hạ, không hề vì hoàng gia, hết thảy chỉ vì mưu cầu đường sống cho Tây Nam vương phủ, chẳng sợ... lại lần nữa rơi vào địa ngục."
Dứt lời nàng hé miệng nhìn gương đồng, trên gương mặt non nót mơ hồ hiện lên một tia cười trẻ con, nét thâm trầm chôn sâu vào đáy mắt.
Mặc dù đang bệnh nhưng Phó Ngôn Khanh cũng không thích nằm một chỗ, chỉnh lý tốt y phục, nàng đứng dậy chuẩn bị mở cửa, ánh mắt nhưng rơi vào trên bàn, ba cái trái cây màu sắc tươi đẹp an tĩnh mà nằm ở đó.
Nàng khẽ nhíu mày, cuối cùng thở một hơi, đem ba cái trái cây cất đi, chỉ có bệ hạ cùng vài vị phi tử được sủng ái mới có thể hưởng dụng loại trái cây này, nếu bị phát hiện, nàng sợ là khó lòng giãy bày, hài tử kia...Phó Ngôn Khanh lắc đầu, không muốn lại đi nghĩ nhiều.
Phó Ngôn Khanh ra khỏi phòng hít thở làn không khí ấm áp, Như Ý đang dọn dẹp ngoài sân, nhìn thấy nàng đi tới, sắc mặt khá là tái nhợt, tức khắc hơi sửng sốt, một lát sau mới mở miệng nói: "Quận chúa thức dậy, cần phải dùng điểm tâm."
Phó Ngôn Khanh nhìn thoáng qua Như Ý, cuối cùng cũng nhớ ra. Cung nữ này kiếp trước mấy năm đầu luôn đi theo nàng, sau này Triệu Mặc Tiên chuyển nàng đến sống ở Thiên Điện, Như Ý cũng theo một thời gian. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra Như Ý xem lén thư từ của nàng, Như Ý sau đó liền bị Triệu Mặc Tiên âm thầm xử lý, nói là người do thánh thượng đưa vào để theo dõi tình hình giữa Phó Ngôn Khanh và Tây Nam vương phủ. Hiện giờ nhớ lại, là ai sắp đặt còn chưa biết đâu.
Dừng lại suy nghĩ, nàng sờ sờ bụng, có chút suy yếu nói: "Ừ, ta có chút đói bụng."
Như Ý xoay người âm thầm bĩu môi, thật là thức dậy đúng lúc, trễ chút nữa mình và Như Lan liền có thể thêm món ăn, đã nhiều ngày qua những cung nữ thái giám kia càng thêm quá phận, hai người các nàng đều bị xa lánh, căn bản ăn không đủ no.
"Như Lan, đem điểm tâm đến cho quận chúa."
Một lát sau, một tiểu cung nữ chừng mười mấy tuổi hoang mang rối loạn mà bưng đồ ăn vào, có chút chột dạ đem thức ăn đặt xuống bàn. Phó Ngôn Khanh nhìn cung nữ này một cái, mở ra điểm tâm sáng, thấy bên trong là hai dĩa thức ăn, non nửa bát cháo, con mắt khẽ nâng lên liếc qua hai người.
Như Ý sắc mặt khẽ biến, âm thầm trừng mắt nhìn Như Lan, tiểu nha đầu này cư nhiên dám lén ăn một mình! Lại nhìn thấy ánh mắt Phó Ngôn Khanh quét qua đây, trong lòng có chút khẩn trương, có phải do ảo giác không, nàng cảm thấy vừa rồi tiểu quận chúa liếc mắt nhìn mình, khiến cho nàng nhịn không được chột dạ.
Như Lan biểu hiện có chút gian nan, tiểu quận chúa mặc dù không được sủng ái, nhưng thân phận cao quý, chỉ cần Tây Nam vương phủ một ngày còn lớn mạnh, bệ hạ đều phải kiêng kị mấy phần, lỡ như quận chúa thật sự tức giận mà nháo lên, truyền đến tai bệ hạ trên kia, mình cũng khó thoát bị trách phạt.
Như Ý thì thấy không có gì đáng kể, Phó Ngôn Khanh vào cung đã hơn một năm, cũng chưa từng thấy Tây Nam vương phủ phái người tới xem qua. Đồ vật phân phó cho Vân Yên cung từ lâu đã bị cắt xén đến thảm thương, cũng không thấy quận chúa có ý kiến gì, cho đến cùng chỉ là một chủ tử yếu đuối mà thôi.
Phó Ngôn Khanh không có biểu hiện gì khác thường, nàng ăn điểm tâm xong liền lau miệng, không nóng không lạnh nói: "Tuy ta mới đến trong cung gần một năm, nhưng quy củ ở đây ta đều nhớ rõ ràng. Không biết Như Lan các ngươi còn nhớ rõ những quy củ của mình không?"
Hai cung nữ nghe vậy liền cứng đờ, Như Ý cúi đầu nói: "Quận chúa, nô tỳ vào cung từ năm mười tuổi, đến nay đã năm năm, những quy củ tự nhiên nhớ rõ ràng, không dám quên."
"Há, vậy ta đây muốn hỏi một chút, ta là Trường Ninh quận chúa do bệ hạ thân phong, điểm tâm sáng chỉ có hai dĩa thức ăn cùng nửa chén cháo hay sao? Ta tuổi còn nhỏ, có chút nhớ không rõ lắm."
Hai cung nữ này ngày thường vốn lười biếng, bởi vì cho rằng thân phận của Phó Ngôn Khanh không được coi trọng, hơn nữa quận chúa cũng chưa bao giờ để ý, cho nên quy củ gì đó luôn bị bọn họ xem nhẹ. Hiện giờ đột nhiên quận chúa nghiêm túc như vậy, khiến cho bọn họ vốn là kẻ nhát gan, liền thấy áp lực.
Như Ý còn muốn giãy giụa: "Vân Yên cung ăn mặc chi tiêu luôn thấp hơn quy định, quận chúa cũng biết mà, điểm tâm hôm nay qua loa như vậy, nô tì cũng không biết như thế nào."
"Thật không, nhưng ta ăn không đủ no, hôm qua lại rớt nước nhiễm phong hàn, như vậy không thể được. Phụ trách cơm nước Vân Yên cung là vị nào? Ta muốn đi hỏi rõ."
Vẻ mặt Như Ý rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, nếu quận chúa thật sự đi hỏi, những người kia khẳng định không nói hai lời đem sự tình đều đẩy đến trên người các nàng, việc tự ý cắt bớt khẩu phần của quận chúa mà vỡ lở ra, hai người các nàng dĩ nhiên phải gánh hết tội lỗi.
"Quận chúa, đây chỉ là việc nhỏ sao có thể phiền đến người tự mình đi, quận chúa không phải còn bệnh sao, nô tì cùng bên kia nói một chút, nhất định không để cho bọn họ tiếp tục vô lễ với người, người thấy được không?"
Phó Ngôn Khanh sắc mặt trầm xuống, có chút nóng nảy trẻ con: "Không được, bổn quận chúa nhịn đã lâu, bọn họ cho rằng ta còn nhỏ, liền có thể tùy ý khi dễ sao? Chỉ là phận nô tài, bọn họ sao có thể hỗn xược với chủ tử."
Như Ý càng thêm quẫn bách, cúi đầu cắn chặt răng, cố nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Quận chúa khí sắc không được, hẳn là bệnh còn chưa lành, cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Nô tì hiện tại liền đi mời ngự y, đồng thời đến chỗ thượng thực cô cô dò hỏi một chút, mọi việc liền được giải quyết, người trước nghỉ ngơi cho tốt, được không?"
Phó Ngôn Khanh chính là cố ý giận dỗi một chút, để hai cung nữ kia biết điều mà thu liễm lại, trong thâm cung ai cũng muốn thăng tiến, họ đi theo nàng xác thực ủy khuất nhiều, nhưng nàng cũng không chịu được bọn họ đối nàng như vậy.
"Ta suốt ngày ở trong Vân Yên cung thật là vô vị, hôm qua vừa ra ngoài chơi thì gặp phải chuyện không tốt."
Như Ý lúc này ở một bên cúi đầu, đang chuẩn bị hỏi nàng, Phó Ngôn Khanh lại nhíu mày nói tiếp: "Thôi, không nhắc đến nữa. Hai ngươi đồng bọn nhiều, ở trong cung gần đây có chuyện gì thú vị, nói ta nghe một chút đi, có thể giải buồn."
Cung nữ thái giám ở trong cung trừ bỏ làm việc, cũng không có chuyện gì vui, tuy chủ tử phía trên mỗi ngày đều xảy ra vô số chuyện, nhưng trong nội cung muốn giữ mạng không nên nhiều lời. Chính là bọn họ đều không nhịn nổi tò mò lại thích lắm mồm, lén lút nói chút chuyện cũng không phải là ít.
Như Ý cùng Như Lan hai mặt nhìn nhau, nghĩ đến Phó Ngôn Khanh ngày thường thích chạy ra ngoài chơi, hiện tại thân mình không thoải mái, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, liền cũng không nghĩ nhiều.
"Quận chúa, chúng nô tì chỉ biết mấy chuyện vụn vặt, sợ quận chúa nghe không lọt tai."
"Cứ tùy ý kể đi. Nếu không, tự ta đi ra ngoài một chút."
Như Ý cùng Như Lan cũng không biết làm sao, quận chúa muốn đi ra ngoài một chút, ai biết tiểu tổ tông này sẽ chạy đến đâu.
"Gần nhất trong cung cũng không có chuyện gì lớn, nước Thổ Dục Hồn ở Tây vực cử đặc phái viên vào cung, nghe nói mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo, khiến cho bệ hạ vô cùng vui vẻ, ban thưởng nhiều đồ vật cho các cung."
"Còn có, sứ giả dâng lên một vị mỹ nhân, ăn mặc cũng rất kỳ quái, bất quá lại cực kỳ xinh đẹp."
Hai người tuổi cũng không lớn, ngày thường ở trước mặt Phó Ngôn Khanh cũng là tùy ý quen rồi, lúc này vừa nói chuyện thì không ngừng lại được, ríu rít nửa ngày khiến Phó Ngôn Khanh cảm thấy đau đầu, vẫn còn không nghe được trọng điểm.
Đợi Như Ý nói xong, Như Lan liền xen vào: "Nói đến đại sự, sáng nay nô tì nghe người bên Quỳnh Hoa cung kể rằng, hôm qua thất công chúa bị rơi xuống nước, hơn nữa không phải là trượt chân rơi xuống, mà do Thẩm quý phi sai người làm, bệ hạ đã ra lệnh tra xét, Thẩm quý phi hiện đang bị cấm túc."
Như Ý nghe được liền hoảng sợ, vội vàng nháy mắt ra hiệu, Như Lan cũng thấy chuyện này có chút nhạy cảm, tuy rằng Phó Ngôn Khanh chỉ là đứa trẻ, không lo quận chúa sẽ đi nói lung tung.
Phó Ngôn Khanh nghe xong con mắt híp lại, không ngờ chuyện này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Thẩm quý phi là mẹ ruột của đại hoàng tử, khó trách đời trước đại hoàng tử kết cuộc bi thảm, thì ra sớm đã bị người sắp đặt hãm hại.
"Ta có chút không thoải mái, đi trước nghỉ ngơi, không cần quấy rầy ta. Bất quá nhớ rõ, cơm trưa của ta cần phải chuẩn bị tốt." Dứt lời mặc kệ hai người kia phản ứng thế nào, nàng đi nhanh vào phòng đóng cửa lại.
Như Ý cùng Như Lan trên mặt đủ loại biểu tình, cảm thấy quận chúa hôm nay cùng trước đây rất khác biệt.
Liên tiếp ba ngày, Phó Ngôn Khanh chưa từng rời khỏi Vân Yên cung, trong cung mấy ngày nay bầu không khí đặc biệt ngưng trọng, trong lúc nhất thời cũng là mưa gió nổi lên. Theo lời Như Ý các nàng kể, chuyện thất công chúa rơi xuống nước đã được thánh thượng phái Đại lý tự tra rõ, chứng cứ vô cùng xác thực, chính là Thẩm quý phi cho người làm.
Càng làm cho người ta hoảng sợ chính là, lần này điều tra xuống, không ngờ phát hiện ra một chuyện kinh thiên động địa, Thẩm quý phi vậy mà dan díu với vương gia Triệu Húc, là huynh đệ ruột của thánh thượng, thậm chí đã kéo dài hơn mười năm. Cùng lúc nổi lên lời đồn đại hoàng tử không phải cốt nhục của thánh thượng, khiến thánh thượng nổi trận lôi đình.
Sự tình cuối cùng, Thẩm Quý phi bị ban chết, nhưng thánh thượng nhân từ, vẫn chưa liên lụy Đại hoàng tử, mà vương gia Triệu Húc chỉ bị bãi bỏ vương vị, đuổi về Bạc Châu, vĩnh viễn không được về kinh thành.
Mà Cảnh đế thương tiếc Tiêu Thục Nghi, trong cung hiện tại bỏ trống vị trí quý phi, nên hạ chỉ sắc phong Tiêu Thục Nghi trở thành quý phi. Từ thục phi biến thành quý phi, quả là một bước lên tiên, người được lợi lớn nhất chính là nữ nhân này.
Phó Ngôn Khanh nghe xong liền cười nhạo một tiếng, quả nhiên đời trước cũng như vậy trừ bỏ đại hoàng tử Triệu Ngạn Thành cùng vương gia Triệu Húc. Thánh thượng nhân từ? Đời trước vương gia căn bản không có cơ hội về đến Bạc Châu, nghe nói giữa đường gặp đạo tặc, vùi thây đáy vực. Cái gọi là dan díu, còn ai có thể thanh minh. Tiêu quý phi cùng bệ hạ, một người có tâm hãm hại, một người cố ý lợi dụng, bất quá đáng thương cho Thẩm quý phi, danh lợi ngắn ngủi, Thẩm gia vốn là cực kỳ hưng thịnh e rằng cũng tàn lụi mà thôi.
Thế nhưng, nếu Phó Ngôn Khanh có thể thoát khỏi chốn lao tù này, chuyện hôm nay chính là cơ hội của nàng.
Đứng dậy nhìn lên mái ngói xanh của cung điện phía xa kia, Phó Ngôn Khanh vươn tay che lại ánh mặt trời có chút chói mắt, sau một hồi mới thu lại tầm nhìn, mình cứu đứa bé kia đã ba ngày rồi, Tiêu quý phi hẳn là cũng nhanh tới.
Nhớ lại nữ hài kia, Phó Ngôn Khanh trong lòng khẽ động, ba ngày rồi không thấy một chút dấu vết của nàng ấy, phải chăng là bị lời nói của nàng kích động? Bát công chúa sao? Xem ra nàng ấy bị Tiêu quý phi lấy làm thế thân cho Triệu Mặc Tiên. Quả thật vô cùng tàn nhẫn, nếu nàng không cứu kịp, sợ rằng nữ hài kia đã thật sự chết chìm ở Thái Dịch hồ.
Nếu nàng ấy thật sự là bát công chúa, Tiêu quý phi dám vô pháp vô thiên như vậy sao, phải chăng đã hoàn toàn khống chế được hậu cung? Tiểu công chúa tuổi còn quá nhỏ, nàng ấy như thế nào sống sót. Vô luận trong lòng nàng có hay không giận chó đánh mèo, hành động của nữ hài đối nàng mà nói, vô cùng ấm áp. Đời trước nàng ấy cũng từng chút một mà ở phía sau âm thầm quan tâm nàng, khiến cho nàng dần cảm động, nhưng rốt cuộc nàng cũng chưa bao giờ biết đến nàng ấy, cho đến khi mười tuổi nàng ấy bị hại chết, nàng vẫn không biết gì. Thậm chí sau này lớn lên, nàng còn nhận lầm là Triệu Mặc Tiên. Lồng ngực Phó Ngôn Khanh chợt đau không thể tả, thương tiếc nàng ấy, cũng thương tiếc cho chính mình một đời ngu ngốc.
Đang lúc nàng thần sắc ảm đạm, thì bên ngoài vang lên một âm thanh chói tai: "Quý phi nương nương giá lâm."
Như Ý, Như Lan cùng mấy tiểu thái giám luống cuống tay chân mà quỳ đầy đất.
Vẻ mặt Phó Ngôn Khanh cứng lại, khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn nữ nhân kia một thân cung trang lộng lẫy đi vào trong phòng, người đến thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, dung mạo diễm lệ, một đôi mắt phượng mang theo cảm giác sắc bén, trang sức trên đầu vàng ánh rực rỡ, một thân váy dài vô cùng trang trọng, có chút không hợp với tuổi tác của nàng.
Phó Ngôn Khanh đối nữ nhân này không thể quen thuộc hơn, dung mạo so với mười ba năm sau càng trẻ trung đẹp đẽ, thiếu mấy phần âm trầm nhưng sắc bén hơn rất nhiều.