Trọng Sinh Quân Y

Chương 34






Cửa khách sạn Vương Triều, Trần San cùng Mai Tâm Á bước xuống xe, đã nhìn thấy Phương Ngôn cũng Văn Lôi đứng ở cửa vẫy tay với hai cô, sau đó cả bọn theo thang máy đến phòng riêng.
Dọc đường đi từ dưới lên phòng, khung cảnh xung quanh xa hoa, phòng riêng cũng phân thành hai ba khu vực, một khu nghỉ ngơi, một khu để ăn cơm, phòng vệ sinh bên ngoài, không gian rất lớn, bốn người ngồi xuống sofa.
“Sao không để mình đến đón các cậu?” Phương Ngôn bất mãn nói.
Tâm Á nhận cái ly Văn Lôi đưa qua: “Mệt, cũng không phải không biết, nếu như cậu có xe mình cũng không ngại, nhưng mà bây giờ không phải ở đây rồi sao!”
Trần San dựa vào sô pha, uống một hớp trà, nhìn Văn Lôi bận đến bận đi.
Phương Ngôn thì cầm di động gọi, nói chuyện xong lại ngồi xuống: “10 phút nữa bọn Song Lăng sẽ đến đây, chúng ta uống trà trước đi.” Phương Ngôn có chút xin lỗi nói với các cô.
“Bọn họ, còn có ai a?” Tâm Á nhìn Phương Ngôn.

“Vài người bạn của Song Lăng, không có việc gì, cả mình cùng Văn Lôi đều biết.” Phương Ngôn khi giải thích thì nhìn mắt Văn Lôi.
“Mình cùng Phương Ngôn ăn cơm qua với họ hai lần, có vẻ dễ gần.” Văn Lôi nói tiếp.
Mai Tâm Á không nói gì, yên lặng nhìn Trần San.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Hàn Song Lăng dẫn đầu đi vào, theo sau có Tiêu Tử Kỳ, Dương Việt cùng Đinh Giai.
Thật ra là Dương Việt nghe Hàn tứ mời khách, là bạn bè bạn gái đương nhiệm nên có vẻ tò mò, Hàn tứ có trình tự như thế khi nào vậy, vì thế bọn họ đến đây góp vui thuận tiện giải đáp tò mò.
Phương Ngôn tuy rằng biết Hàn Song Lăng có gặp qua Mai Tâm Á cùng Trần San, nhưng vẫn giới thiệu hai bên với nhau.
Hàn Song Lăng ngồi ở bên cạnh Phương Ngôn, ôm lấy cô, nghe giới thiệu thì nhìn Trần San vẫn im lặng nãy giờ rồi nhíu mi.

Đã lâu không gặp, nha đầu kia có vẻ trưởng thành hơn.
Sau đó hắn nhớ lại đã từng đưa Phương Ngôn đến gặp anh trai, Hàn đại không ngoài dự liệu của hắn, vẻ mặt cùng lời nói rất ác độc công kích, khiến Phương Ngôn xấu hổ vạn phần.

Nhớ tới câu cuối cùng Hàn đại nói với hắn, trong lòng lại thấy buồn cười.

Xem ra Hàn đại chỉ tiếp xúc với Trần San một lần nhưng ấn tượng để lại khá sâu.

Trần San hiện tại không biết Hàn Song Lăng nghĩ cái gì, nhưng mà nhìn những người đi theo Hàn Song Lăng vào đây, ai ai cũng có vẻ tinh anh, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ cũng thiếu gia từ lúc sinh ra, có khí chất, biểu hiện cũng nho nhã lễ độ, nhưng mà vật họp theo loài, nhã nhặn nhưng biến chất hiện tại trong xã hội rất nhiều, không nên chờ mong điều gì.
Khi Trần San cùng Mai Tâm Á quan khác người khác, bọn Dương Việt cũng đồng thời đánh giá hai người bạn của Phương Ngôn và Văn Lôi.
Mà sau khi nghe Vu Văn Lôi nhắc tới chuyện ở quán bar lúc đó, trong lòng ba người mới nhớ đến hai cô gái ở trong một phòng khác của quán bar, thì ra là ở cùng ký túc xã.

Cô gái tên Trần San vừa nhìn thấy có vẻ thanh tĩnh, còn Mai Tâm Á lại như một cô gái nhỏ sang sảng.
Mà Trần San cùng Mai Tâm Á từ trong lời nói của họ cũng biết Dương Việt làm bên sở y tế, Đinh Giai thư sinh kia thế mà lại làm ở cục an ninh, chỉ có Tiêu Tử Kỳ mở công ty buôn bán ở bên ngoài, nhìn họ có vẻ là huynh đệ tình thâm.
Khi ăn cơm không khí không náo nhiệt lắm, bởi vì Trần San không muốn nói chuyện, Mai Tâm Á thì không biết nói cái gì, chỉ có Phương Ngôn và Văn Lôi cùng họ nói chuyện, Hàn Song Lăng thì ngồi nghe họ nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn những người khác.
Khi bàn cơm bắt đầu yên tĩnh lại, nhìn nha đầu kia không hề động đến chén rượu, Hàn Song Lăng bưng một chén lên.
“Chén này tôi kính ba cô bạn học của Phương Ngôn, lần trước Phương Ngôn gặp chuyện không may, cũng nhờ các bạn giúp đỡ.”
Hàn Song Lăng nhìn Phương Ngôn, chén rượu giơ lên về phía Trần San, Mai Tâm Á cùng Vu Văn Lôi nói.

Trần San nhìn Hàn Song Lăng nâng chén rượu, buông đồ ăn trong tay ra, nhìn Mai Tâm Á cùng Văn Lôi, sau đó cầm lấy chén rượu nhỏ của mình, nhìn rượu trong chén nghĩ rằng, uống thì uống, cũng là ly rượu cảm ơn thôi mà.
Nhìn thấy các cô uống xong ly rượu, Dương Việt thấy hai nha đầu kia không nói chuyện nhưng uống rượu có vẻ rất hào sảng, lập tức cầm lấy chén của mình nói: “Đến lượt tôi, anh cũng kính các em một ly.”
Một người tiếp theo một người, Hàn Song Lăng nhìn ba người bạn kia của mình mời rượu.
Trên bàn rượu ở thủ đô, có thể uống và dám uống là thành công một nửa trong việc xây dựng các mối quan hệ.

Nhìn Trần San cùng Mai Tâm Á kia bưng chén rượu uống mà không hề biến sắc mặt, Vu Văn Lôi cùng Phương Ngôn chỉ có thể uống một chút ít..