Trọng Sinh Quân Y

Chương 75






Trần San nhìn biểu tình của Hàn Khải, sau đó nghĩ đến điều gì, có chút buồn cười, Hàn Khải sẽ không nói những lời buồn nôn thế này, chỉ số thông minh của anh khác với người thường mà.

Cô lập tức kiễng chân, bàn tay xoa xoa cái đầu của anh, dùng sức xoa: “Sau này nói cái nào dễ nghe một chút, đừng có học người ta nói lung tung.


Hàn Khải bắt lấy móng vuốt trên đầu, lấy tay nhéo nhéo bàn tay nhỏ trong tay mình, bình thản nói: “Xem ra có một số chuyện làm thì tốt hơn nói.


Trần San bị Hàn Khải lôi kéo, cả người bổ nhào vào lòng anh, đầy bị tay đè nặng, hô hấp của Hàn Khải càng ngày càng gần, lần này không chỉ là chạm nhẹ vào, khí thế của Hàn Khải rất hung mãnh, tuyệt đối không thỏa mãn nêu chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, thật sâu, công kích rất mãnh liệt, càng hôn càng sâu, càng ngày càng thấy không đủ, càng ngày muốn càng nhiều.

Trần San có chút choáng váng hồ hồ, bị động thừa nhận sự mãnh liệt của Hàn Khải, ngay cả hít thở cũng quên đi.

Mãi đến khi Hàn Khải buông ra thì hô hấp của Trần San đã có chút run rẩy, bàn tay sờ đôi môi sưng lên, híp mắt, nâng tay cho Hàn Khải một cái tát: “Vì sao không nói trước, em sắp thở không nổi rồi.



Lúc này Trần San có chút mê mang, tuy rằng nụ hôn không tồi nhưng cô không thể nào chịu nổi sự đột ngột như thế, một chút chuẩn bị tâm lí cũng không có.

Những người khác không phải là xem xét tình huống, sau đó kìm lòng không được mới đến bước này sao, vì sao cô còn chưa cảm nhận được cảm giác nào khác đã trực tiếp bắt đầu rồi a.

Anh mắt Hàn Khải tối đi, nhưng nghe lời của Trần San thì đưa bàn tay lên sờ nơi vừa bị nha đầu kia đánh, tiếng nói trầm thấp bình tĩnh: “Lực tiến bộ hơn lần trước rất nhiều, những gì em nói anh sẽ chú ý, hay là chúng ta thử lại lần nữa đi, vừa rồi bỏ qua.


Trần San khó thở, hai tay bắt lấy Hàn Khải bả vai, quay người áp đảo anh lên cửa sổ thủy tinh, Hàn Khải ngoan ngoãn để Trần San áp đảo, khóe mắt mang theo ý cười.

Trần San quyết tâm lần này phải chiến thắng, mạnh mẽ cắn lên môi Hàn Khải, còn tiến vào trong càn quét một chút.

Ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Hôm nay hòa, lần sau nhớ thông báo trước một tiếng.


Lão Đường mới mở cửa bước vào thì trợn mắt há mồm đứng ở đó, nhìn Hàn Khải bị Trần San áp đảo bên cửa sổ, thầm nghĩ, nha đầu kia cũng quá mãnh đi, nhưng xem ra chỉ có như thế mới áp đảo được Hàn Khải.

Ông gật gật đầu.

Trần San nhìn theo ánh mắt của Hàn Khải, dựa vào, thật muốn chui xuống lỗ mà, thật mất mặt.

Hàn Khải đứng thẳng, mang nha đầu kia ôm vào trong lòng mình, lạnh lùng liếc qua lão Đường: “Lão Đường, chuẩn bị cơm chiều, chúng tôi sẽ xuống ngay.


Lão Đường gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sờ những giọt mồ hôi trên đầu, nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa của Hồ thư ký thì quay đầu bình tĩnh đi xuống dưới chuẩn bị bữa cơm.


Trong phòng, Hàn Khải nâng đầu Trần San lên, nhìn đôi môi hơi sưng đỏ kia: “Kỹ thuật của em quá kém, lần sau vẫn nên để anh làm.


Hồ thư ký nghe thấy tiếng mở cửa thì thả văn kiện xuống ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc qua một cái lại lập tức cúi đầu, không trách được vì sao Lão Đường đầu đầy mồ hôi mà rời khỏi đây, nhìn cái môi sưng đỏ kia là biết, xem ra sau này phải nhắc nhở Hàn cục, tuy mỗi lần gặp gỡ chỉ một thời gian ngắn nhưng cũng không thể tiêu hao quá nhiều thể lực.

Trần San cùng Hàn Khải ngồi trước bàn cơm, lão Đường vui vẻ ra mặt nhìn cái đồng hồ treo tường, giờ này dùng cơm thật là hiếm thấy a.

Trần San ngồi nhìn cái bàn ăn chỉ có hai người thì hỏi Hàn Khải: “Những người khác đâu?”
Hàn Khải gắp thức ăn mà Trần San thích vào chén của cô: “Ăn rồi.

Em ăn nhiều một chút.


Trần San gật đầu, tuy rằng không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, có đi thì có lại, cũng gắp miếng rau dưa vào trong chén của Hàn Khải.

Dùng cơm xong, trong phòng khách, Trần San từ toilet đi ra liếc mắt nhìn thấy Hàn Khải ngồi trên sofa: “Em phải trở về trường rồi.


Hàn Khải gật đầu: “Uh, ăn chút hoa quả đi, nghỉ ngơi một lát, anh còn có chút việc, Thành Tử sẽ đưa em về, cậu ấy sắp tới rồi.



Trần San nhìn đĩa hoa quả đưa tới trước mặt, vừa định cầm ăn thì Hàn Khải đã nhanh hơn một bước, trực tiếp đưa đến bên miệng cô.

Nhìn vẻ mặt bình thản nhưng rất kiên định của Hàn Khải, Trần San liền ăn miếng trái cây trên tay anh: “Anh rửa tay chưa thế?”
Hàn Khải thu tay về: “Mới rửa qua nước ấm.


Trần San buồn bực nhìn bàn tay còn ẩm ướt của cô, trừng mắt nhìn Hàn Khải.

Qua một lát, lão Đường đã đi tới, gật gật đầu với Hàn Khải.

.