Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 678: Nên động não một chút!




Lục Khinh Lệ trợn mắt há mồm nhìn qua Tố Tâm gọn gàng xoay người, đại não còn không kịp phản ứng vì cái bẫy mà Tố Tâm đặt ra, thân thể trước tiên đuổi theo Tố Tâm: "Tôi cũng đã tìm ra bằng chứng chứng minh lúc đó cô không hề mang thai!" 

Lục Khinh Lệ cấp tốc từ trong túi xách lấy đi ra một xấp bức ảnh, ngay cả một cái phong bì để đựng đều không có... 

Bác ảnh thứ nhất, chính là lúc Tố Tâm 20 tuổi trẻ trung xinh đẹp, mặc một chiếc quần jean màu đen, áo màu trắng thêu chữ đâm vào trong quần, có thể thấy được tư thái gầy gò, trong hình Tố Tâm cười điềm đạm. 

"Nếu có một chút nhược điểm, tôi sẽ không tự ý tới tìm cô, Tố Tâm... Cô thông minh ngoài dự liệu của tôi, nhưng cũng không phải là không có biện pháp..." 

Không đợi Lục Khinh Lệ nói xong, Tố Tâm liền nở một nụ cười, rất không tử tế mà cười ra tiếng. 

Sắc mặt của Lục Khinh Lệ càng ngày càng trắng bệch: "Cô cười cái gì!" 

"Tôi cười cô buồn cười, nói chuyện cùng tôi cuối cùng là cô muốn thế nào! Muốn tôi rời khỏi Kiến Văn sao! Cô cảm thấy chỉ bằng những tấm hình này trên tay cô là tôi sẽ rời khỏi Kiến Văn sao! Cô đem những hình này phát ra ngoài, đem tôi đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ chỉ để cho Kiến Văn càng cảm thấy có lỗi với tôi..." 

Lục Khinh Lệ rõ ràng lời nói của Tố Tâm, dù sao... Hiện tại Tố Tâm thừa nhận chính mình 20 tuổi sinh đứa trẻ, là vì Phó Kiến Văn, vì Đoàn Đoàn. 

"Lục tiểu thư, cô hẳn là nên ngẫm lại, nếu quả như muốn có được Phó Kiến Văn, là nên ra tay từ nơi này với tôi sao! Một cái Tố Tâm đi rồi... sẽ đến một cái Lý Tâm, Vương Tâm... Triệu Tâm! Chỉ cần Kiến Văn không thích cô, thì vị trí bên cạnh anh ấy cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào là cô! Cô cứ không đầu không đuôi, không phân biệt chủ thứ tới tìm tôi như thế, cô cảm thấy mình có có thể đạt được mục đích sao!" Tố Tâm nhấc ngón tay chỉ lên đầu mình cười nói, "Trước khi làm bất cứ việc gì, nên động não một chút..." 

Tố Tâm rất ít khi nói chuyện cay nghiệt như vậy, cũng là rất ít khi nói nhiều lời cùng người khác như vậy. 

"Hôm nay cùng cô nói nhiều như vậy, chẳng qua là cảm thấy cô đáng thương, có một người bố dượng như thế... một gia đình như thế! Tôi muốn nói rõ với cô, đừng ở chỗ này của tôi mà tốn công phu." 

Tố Tâm dám hào phóng chỉ đường cho Lục Khinh Lệ như vậy, đáy lòng còn có thể giúp Phó Kiến Văn không tốn sức lực vào chuyện này! 

Lời này rơi vào trong tai của Lục Khinh Lệ, như là cho Lục Khinh lệ một cái bạt tai, Lục Khinh Lệ gắt gao nắm chặt nắm đấm. 

Lúc trước Lục Khinh Lệ mặc quần áo giống Lục Tương Tư, ở trước mặt Phó Kiến Văn cởi hết, Phó Kiến Văn đều không động tâm, huống chi... Hiện tại bên người Phó Kiến Văn còn có một cái Tố Tâm. 

Lục Khinh Lệ đứng ở gió lạnh đưa mắt nhìn Tố Tâm rời đi, đột nhiên cảm thấy gió lạnh kia tựa hồ xuyên thấu lồng ngực của cô ta, thổi đến mức lạnh thấu cả xương. 

Đời này, đối Phó Kiến Văn, cô đều là không có hy vọng rồi phải không? 

Nhưng cô ta thực sự không cam lòng, thật sự... Không cam lòng!, 

Nước mắt theo khoé mắt của Lục Khinh Lệ không ngừng chảy xuống, cô ta đè nén tiếng khóc của mình, cắn môi, bả vai không ngừng run rẩy, trong cổ họng đã có nghẹn ngào, nhưng cố nhẫn nhịn không để cho mình khóc ra thành tiếng. 

Người đi đường lui tới vội vã chạm qua bả vai của Lục Khinh Lệ, đụng phải Lục Khinh Lệ khiến cho cô ta lảo đảo về phía trước, bức ảnh trong tay vung đầy đất... 

Lục Khinh Lệ đã không có tâm tư đi thu thập những bức hình kia, chỉ đứng dại ra ở nơi đó. 

Thật xa, một chiếc xe con màu đen dừng lại ở ven đường. 

Cửa sổ xe buông ra, bên trong có một người phụ nữ ăn mặc một cái váy trông rất quý phụ, mặc dù đã qua tuổi bốn mươi nhưng có thể nhìn ra được bảo dưỡng cực kỳ tốt... 

Người phụ nữ quý phái kia búi tóc thật cao, trên lỗ tai có đeo một đôi khuyên tai bằng bảo thạch, mặc một bộ quần áo trắng, bằng lụa tơ tằm, chính giữa cổ thiên nga chính là một sợi dây chuyền trân châu, hoá tranh thành một bộ ôn nhu như nước, nhưng lại không che giấu được vẻ mặt thâm trầm. 

"Cậu nói... Người phụ nữ kia chính là người mà trước kia Phó Kiến Văn đã giúp đỡ!" người phụ nữ quý phái mở miệng nói, ánh mắt mát lạnh nhìn xuống Lục Khinh Lệ. 

***** 

Ai đây ta, các nàng có đoán ra ai không nào? Chắc là không ùi nè!