Tú Tài Nương Tử

Chương 78: Hôn sự của Tam Nha




Hôm sau, Tam Nha sưng đỏ hai mắt, Trinh nương rốt cuộc vẫn không đành lòng, gọi nàng đến trước mặt, thấm thía nói, “Ta biết ngươi…. Nhưng tối qua ngươi cũng nghe rồi đó, hắn đã cưới vợ rồi, ngươi không thể vội vàng muốn làm thiếp chứ. Hơn nữa, dù ngươi nguyện ý, hắn cũng đâu nhất định bằng lòng đâu, ngươi đã biết hắn từ khi hắn mười lăm mười sáu tuổi, nếu hắn có suy nghĩ này đã sớm nói với ta, ngươi nên vì bản thân mà tính toán cho tốt đi.”

Tam Nha ban đầu còn yên lặng rơi lệ, sau lại khóc không thành tiếng, “Phu nhân…. Ta…. Ta…..”

“Ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội, mấy năm nay từ khi ngươi vào nhà, ta cũng chưa bắt bẻ gì ngươi, ngươi giờ cũng không nhỏ nữa, Đông Oa cũng sắp gả đi rồi, ngươi còn muốn phí bao lâu nữa?” Trinh nương thở dài.

Tam Nha khóc vô cùng thương tâm, Cẩm nhi bên cạnh nhìn nàng đầy khó hiểu.

Trinh nương đưa khăn ra, “Lau mặt đi, hôm nay cứ khóc đi, sau này cũng đừng nghĩ đến hắn nữa, ta sẽ lưu ý giúp ngươi.”

Tam Nha gật đầu, cầm khăn lau mặt, quỳ xuống dập đầu với Trinh nương, “Nô tì đã hiểu, cảm ơn phu nhân đã dạy bảo.”

Trinh nương thở dài, “Ngươi ra ngoài đi, tự suy nghĩ cẩn thận vào.”

Tam Nha yên lặng lui ra ngoài, thật lâu sau mới mang vẻ mặt sưng vù đôi mắt hồng hồng tiến vào.

Hạ Đình năm nay sẽ đón phu nhân lại đây, Trinh nương sợ đêm dài lắm mộng, trực tiếp nói lộ với bên ngoài, muốn gả Tam Nha đi, không quá vài ngày, Phùng tiên sinh cùng Thẩm Nghị trở về nhà.

Phùng tiên sinh này cũng coi như một ky nhân, cả đời du sơn ngoạn thủy, hành văn làm thơ, cũng không thành thân. Nhiều năm bên người đều có một gã sai vặt theo cùng, Trinh nương không biết hôm nay Phùng tiên sinh cũng tới dùng cơm, thấy Phùng tiên sinh thì nói với Tam Nha, “Nhanh chút, xuống núi mua chút thức ăn chín về đây, thêm hai món nhé.”

Một bên ngượng ngùng nói với Phùng tiên sinh, “Tùy tiện làm vài món thôi, tiên sinh mời.”

Phùng tiên sinh cười ha ha, để gã sai vặt của mình chặn Tam Nha lại, “Không vội, ta không mời mà đến, quấy rầy rồi. Ta nhưng mang theo thứ tốt đến đó, nhìn xem.”

Gã sai vặt của Phùng tiên sinh lấy từ trong lòng ra một gói giấy, cười ha ha nói, “Lão gia nhà ta mua vịt, gà nướng, còn có chút tai lợn, kia….” Hắn ngốc ngốc gãi gãi đầu, “Lão gia thích ăn tai lợn, nhìn thật dọa người, làm thành rau trộn thì đỡ hơn.”

Trinh nương càng thêm ngượng ngùng, cười nói, “Sao lại để tiên sinh tiêu phí như vậy.” Nếu Phùng tiên sinh mua thực phẩm chín, Tam Nha sẽ không cần đi nữa, Trinh nương để Tam Nha mang theo gã sai vặt kia vào phòng bếp.

Phùng tiên sinh sảng khoái nói, “Một mình ta ăn chẳng vui, tìm đến Minh Chi uống vài chén.”

Thẩm Nghị mời Phùng tiên sinh vào nhà ngồi, Trinh nương muốn tới phòng bếp giúp đỡ, Minh nhi đã biết vào nhà trông đệ đệ Cẩm nhi.

Trinh nương vừa tiến vào phòng bếp đã thấy Tam Nha mang vẻ khó khăn đối phó với tai lợn kia, bọn họ chưa từng ăn tai lợn, tất nhiên không biết làm.

Gã sai vặt kia thấy Tam Nha khó xử, cười khờ nói, “Để ta làm, ta theo tiên sinh ăn thường xuyên, rất ngon đó.”

Trinh nương cười cùng hắn nói vài câu, “Ta nhớ ngươi gọi Thương Thuật đúng không, xem ra đi theo lão gia nhà người học được không ít đâu.”

Thương Thuật ngốc ngốc, cười rộ lên cũng là bộ dáng thành thật, “Bẩm phu nhân, tiểu nhân gọi Thương Thuật. Tên này là tên dược liệu đó, tiểu nhân khi mới đi theo lão gia ăn hỏng bụng, nôn vài ngày, khiến tiểu nhân gần chết. Cứu được tiểu nhân lão gia liền đổi tên cho tiểu nhân thành Thương Thuật, nói loại thảo dược này chống bệnh, có tính nhẫn nại tốt. Nói đến cũng kỳ quái, tiểu nhân từ khi sửa lại tên này sẽ không sinh bệnh nữa.”

Miệng hắn nói, động tác trên tay cũng không nhừng, nhanh chóng đem tai lợn cắt thành từng mảnh nhỏ, trộn gia vị, trộn lẫn rau dưa.

“Phu nhân, tai trư này trộn với rau ăn, thực thơm đâu, thật đó.”

Tam Nha đứng bên cạnh lau miệng nói, “Nhìn đã khó coi rồi, sao còn dám ăn.”

Thương Thuật đưa tai lợn đã trộn xong kia đưa đến trước mặt Tam Nha, “Thật sự rất thơm, không tin ngươi nếm thử đi.” Một mảnh lỗ tai lợn hồng nhạt đưa tới gần, dọa Tam Nha trốn về phía sau.

Trinh nương cười ngăn họ lại, “Không sai, ngươi mang đi thôi, nơi nay cứ giao cho ta cùng Tam Nha được rồi, ngươi không cần vào nữa.”

Thương Thuật lắc đầu, “Phu nhân đi nghỉ đi, còn chút đồ ăn ta làm được, ta sẽ làm rất nhiều món lạ đâu. Ngài mau ra nghỉ ngơi đi, tiểu công tử không thể rời người được, lại còn đại công tử nữa, trên đường cứ nhắc ngài suốt.”

Trinh nương nghĩ nghĩ, lòng vẫn lo Minh nhi không trông được Cẩm nhi, “Được rồi, vậy ngươi để đĩa tai lợn này cho ta, ta mang ra ngoài.”

Nói xong nhận đĩa tai lợn kia đi ra ngoài.

Thẩm Nghị đã dọn bàn xong, rót rượu cho Phùng tiên sinh cùng hắn, Trinh nương bưng tai lợn lên, Minh nhi vài bước nhảy qua, tò mò hỏi, “Đây là gì vậy?”

Phùng tiên sinh như hiến vật quý nói, “Đây chính là tai lợn do chính ta chuẩn bị, Minh nhi muốn nếm thử không?”

Minh nhi mang vẻ hứng thú bốc một miếng, cắn mấy cái nuốt xuống, “Ăn ngon lắm! Ăn ngon thật đó!”

Trinh nương vỗ một cái lên mặt hắn, “Có đũa mà không dùng sao? Chúng ta ăn cơm thế này sao hả?”

Minh nhi cười hắc hắc, ngồi xuống cầm đũa lên tiếp tục gắp mấy miếng vào miệng, vừa nhai nhóp nhép, vừa dựng ngón cái lên nói ăn ngon. Đáng thương cho Cẩm nhi, vốn đang cùng ca ca chơi đùa vui vẻ, kết quả ca ca vừa thấy mỹ thực đã bỏ chạy, khiến Cẩm nhi cầm món đồ chơi trong tay ném đi cho bớt giận.

Trinh nương ôm Cẩm nhi lên, Thẩm Nghị thấy liền đón lấy Cẩm nhi ôm vào trong ngực, Trinh nương hiện tại đang mang thai, Cẩm nhi lại rất nặng, đùa giỡn mà đá mấy cái cũng rất nguy hiểm.

Sau khi Trinh nương ngồi xuống , Tam Nha lại bưng thêm hai đĩa vịt cùng gà nướng đã chuẩn bị xong lên, Phùng tiên sinh nhìn dáng người yểu điệu của Tam Nha, âm thầm gật đầu, nói với Thẩm Nghị cùng Trinh nương ở đối diện, “Hôm nay ta đến, có một chuyện vui, nhưng không biết có thành hay không.”

Thẩm Nghị nói, “Tiên sinh cứ nói đi.”

Phùng tiên sinh chỉ chỉ ngoài cửa, “Đứa nhỏ Thương Thuật kia, khi ta thấy hắn lần đầu thì hắn mới sáu tuổi, người đói đến gầy yếu chỉ còn da bọc xương, ta thấy đáng thương, dùng mười văn tiền mua hắn về. Sợ thương tổ đến thân thể hắn, ta cho hắn chút cháo, đứa nhỏ kia khò khè uống đến sáu bát, bụng trướng đến muốn vỡ, tướng ăn kia… quả thật không biết đã bao ngày rồi chưa được ăn cơm. Aiz, đứa nhỏ số khổ a.”

Phùng tiên sinh uông chén rượu, nói tiếp, “Đời này ta không con cái, lúc trước chỉ là hứng thu nhất thời, sau thì bên người có thêm đứa nhỏ này, thời gian lâu, cũng coi hắn như con mình vậy. Hắn thành thật phúc hậu, mấy năm nay theo ta đi nam về bắc, cũng biết không ít chuyện, nhưng tính tình thì chẳng thay đổi.”

“Ta không có duyên với việc hôn phối, đối với chuyện này cũng không để ý, bất tri bất giác, cứ vậy mà chậm trễ đứa nhỏ này, thấy cũng đã là người hai lăm hai sáu tuổi, còn chưa có người chiếu cố. Cũng không thể để hắn giống như lão gia phiền chán này, cả đời cô độc chứ, mấy hôn trước lại nghe nói tức phụ Minh Chi muốn làm mai cho Tam Nha, ta đã nghĩ nếu hai đứa có thể thành đôi, chẳng phải chuyện tốt hay sao.”

Phùng tiên sinh nói xong liền nhìn vẻ mặt Thẩm Nghị cùng Trinh nương, Thẩm Nghị thật ra không sao cả, Trinh nương lại có chút chần chừ, Phùng tiên sinh nói, “Tức phụ Minh Chi, ngươi không cần lo về chuyện tiền đồ của đứa nhỏ kia, ta sống nhiều năm như vậy trong tay cũng có không ít tiền, còn có chút đồ cổ tranh chữ, ta vẫn coi Thương Thuật là đứa nhỏ nhà mình, chờ ta trăm năm (ý chỉ chết), thì hắn sẽ có một phần, lại nói đưa nhỏ kia mấy năm nay cũng học được không ít, biết chữ nghĩa, trong bếp là một đầu bếp giỏi, ngày sau ta cấp chút tiền, hai phu thê mở một tiệm ăn nhỏ, Tam Nha theo hắn sẽ không chịu khổ.”

Thương Thuật đã theo Phùng tiên sinh gần hai mươi năm, Phùng tiên sinh cũng thật lòng vì hắn mà lo nghĩ.

Trinh nương vừa nghe liền biết Phùng tiên sinh hiểu lầm, xua tay giải thích, “Tiên sinh hiểu lầm rồi, ta không có ý đó, nhưng đây là hôn sự của Tam Nha, trước khi ta đồng ý thì muốn hỏi ý nàng đã, không bằng ngài chờ vài ngày, chờ ta hỏi nàng xong, sẽ cho ngài câu trả lời.”

Phùng tiên sinh gật đầu, “Tức phụ Minh Chi, nếu Tam Nha cảm thấy Thương Thuật có chỗ nào không tốt, ngươi giúp đỡ nói tốt một chút. Ta thấy cô nương Tam Nha này không tồi, không tâm cơ gì, người cùng tốt, thanh tú khả ái, việc này có thể thành thì tốt nhất.”

Không trách Phùng tiên sinh gấp gáp như vậy, nam tử 20 đã kết hôn, Thương Thuật năm ay đã hai mươi bốn, sang năm hai mươi lăm, cứ tiếp tục kéo dài sẽ không thu được nàng dâu tốt, trong thư viện vốn ít nữ, hắn vốn nhìn trúng Đông oa, Đông Oa từ nhỏ đã dịu dàng phúc hậu, bộ dáng rất tốt. Nhưng Đông Oa cùng sai vặt của Thẩm Huy là Phúc Sinh đã định thân rồi, cho nên Phùng tiên sinh lại nhìn trúng Tam Nha, Tam Nha tuy rằng hơi gầy, nhưng tính tình rất tốt, hơn nữa hắn đã hỏi qua Thương Thuật, Thương Thuật cũng thật hài lòng.

Ngoài cửa, Tam Nha nghe hồi lâu, nàng cúi đầu lại quay về phòng bếp, nhìn Thương Thuật đang xào rau có chút ngây người, Thương Thuật vừa quay đầu đã thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, nghi hoặc nhìn mình từ dưới lên đánh giá một chút.

“Ngươi đang nhìn gì vậy?”

Tam Nha lúc này mới lấy lại tinh thần, nói với Thương Thuật, “Ta… có chút khó chịu, ngươi giúp ta bưng thức ăn lên đi.”

Thương Thuật lo lắng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”

Tam Nha có chút thẹn thùng vuốt vuốt tóc, lại có chút không kiên nhẫn nói, “Bảo ngươi bưng lên thì bưng đi, nói nhiều như vậy làm gì.”

Thương Thuật liên tục nga nga nga đáp ứng, tiếp tục chuẩn bị thức ăn, cầm khăn tay lau lau tay, bưng hai đĩa lên, đi hai bước lại quay lại, “Tam Nha…. Nếu không thoải mái thì đi nghỉ chút đi, lát ta mang cơm qua cho ngươi.”

“Ta không sao, ngươi mau đi đi, đừng để lão gia phu nhân sốt ruột.”

Thương Thuật lo lắng nhìn vài lần, vẫn bưng thức ăn ra ngoài.

Tam Nha ngồi trước bếp thỉnh thoảng lại cho thêm củi đốt, Hạ Đình…. Nàng hẳn đã quên rồi nhỉ! Nàng chỉ là hạ nhân, hạ nhân thì cũng chỉ xứng với hạ nhân, giống Hỉ nhi tỷ, giống Đông Oan, tỳ nữ xứng với gã sai vặt, đây mới là chuyện đúng đắn. Hạ Đình là cử nhân, có công danh, điều kiện trong nhà cũng tốt, cho dù coi trọng nàng, bọn họ cũng cách nhau một trời một vực, vĩnh viễn không thể ở cùng một chỗ.

Thương Thuật trở về, lặng lẽ ngồi xổm cạnh nàng không xa, không biết làm thế nào hỏi, “Tam Nha, sao ngươi khóc vậy?”

Tam Nha lau nước mắt trên mặt, che mặt lại, “Đâu có đâu, khói khiến mắt đau.”

Thương Thuật đem nàng kéo qua một bên, đưa chiếc khăn đã thấm nước cho nàng, “Ngươi mau lau mặt đi, ta thêm củi cho, bếp lò này khiến người ta khó chịu, ta làm ta làm.”

Tam Nha cầm khăn, nhìn dáng người cao lớn của Thương Thuật co lại bên bếp lửa, nhìn nhìn lại bộ dáng thành thật của hắn, thôi thôi, Hạ Đình tựa như giấc mộng của nàng, mộng thì lúc nào cũng rất đẹp, nhưng cũng mãi chỉ là vật hư vô thôi. Tỉnh mộng đi, nam nhân trước mắt này mới là người thích hợp nhất với nàng.

Tiễn bước Phùng tiên sinh, Trinh nương đang nghĩ làm thế nào nói chuyện này với Tam Nha, Tam Nha đã đứng ngoài cửa, “Phu nhân, ta có thể vào không?” Thanh âm của nàng có chút run rẩy, nhưng lại tràn ngập kiên định.

Trinh nương thở dài, “Ngươi vào đi.” Thấy Tam Nha cúi đầu bước đến, nàng vừa nói chuyện Phùng tiên sinh vừa đề cập, Tam Nha đã quỳ xuống dưới chân nàng.

“Nô tì muốn xin phu nhân, mong phu nhân chờ hết tháng này rồi, để nô tì xuất giá.”

Thẩm Nghị nhìn nhưng không nói, ôm Cẩm nhi ra ngoài, còn kéo theo Minh nhi rời đi.

Trinh nương thở dài một tiếng, “Ngươi nghe thấy rồi?”

Tam Nha rơi lệ đầy mặt, gật đầu, “Nô tì đồng ý, phu nhân, nếu không phải lúc trước ngài nhìn trúng nô tì, hiện tại nô tì còn không biết đang ở nơi nào chịu khổ chịu tội nữa, từ lúc theo phu nhân, lão gia phu nhân luôn đối xử tốt với nô tì, nô tì vẫn luôn nghi tạc trong lòng. Cuộc sông bây giờ là phúc khí mấy kiếp của nô tì, nô tì đồng ý, nô tì thực sự đồng ý.”

Trinh nương nâng nàng dậy, “Ngươi đồng ý, ta tất nhiên sẽ không ngăn ngươi. Nhưng có câu này ngươi nên nhớ kỹ, nếu ngươi đã tự nguyện gả đi, vậy có những người không nên nhớ tới thì đừng nên nhớ, không nên để trong lòng thì đừng giữ lại nữa, tương lai trong sinh mệnh của ngươi, chỉ có Thương Thuật mới là nam nhân duy nhất mà ngươi có thể nghĩ đến có thể giữ trong lòng.”

Tam Nha ôm mặt khóc lớn, hôm nay hãy để nàng khóc đủ đi, qua hôm nay, cái tên Hạ Đình này, cái người tên Hạ Đình này, nàng đều phải học quên.