Tương Vọng Đào Hoa

Chương 112




- Những gì cần nói trẫm đã nói xong. Mặc kệ ngươi chọn thế nào. Nếu thật sự ngươi muốn tốt cho Kì Phong, ngày mai lúc trẫm công bố Mạnh Kì Phong đã chết, ngươi cũng nên chết tâm, rời khỏi nàng ấy đi!

Mộng Khuê bình thản đáp lại:

- Bẩm hoàng thượng, dân nữ và Kì Phong sớm đã thề nguyện chung thân, quyết không tách rời. Thỉnh cầu hoàng thượng khai ân!

Thành đế nhướng mày, vẻ mặt kiên định nói:

- Đinh Mộng Khuê, trẫm mong ngươi nên sáng suốt mà rời xa Mạnh Kì Phong. Hai người các ngươi đều là nữ nhân mà cũng muốn ở bên nhau trọn đời à? Đinh Mộng Khuê, ngươi là một tài nữ, ngươi học bao nhiêu tri thư lễ nghĩa, ngươi không biết chuyện hai người các ngươi thật rất kì quái, đã đi ngược với luân thường đạo lý hay sao? Trẫm thật ra không hiểu, hai người các người đến cùng là vì cái gì mà nhất định khăng khăng muốn ở bên nhau? Nhưng trẫm nhắc cho ngươi nhớ. Họa mà Mạnh Kì Phong gây ra lần này là vì ngươi mà ra. Cho nên ngay giây phút Mạnh Kì Phong chết đi, hi vọng ngươi cũng quên đi nàng ấy, quên hết tất cả những chuyện xảy ra giữa nàng ấy để nàng ấy trở lại làm một nữ nhân bình thường. Trẫm nói ít, ngươi nên hiểu nhiều.

Mộng Khuê quì trên đất, nước mắt lưng tròng nhưng vẻ mặt kiên cường nhìn thẳng Thành đế từng lời từng chữ như khẩn cầu, nhưng cũng như khẳng định:

- Bẩm, cũng chính vì Kì Phong đã vì dân nữ quá nhiều cho nên dân nữ tuyệt không thể phụ lòng người ấy. Dân nữ cầu xin hoàng thượng, đừng ép buộc chia rẽ chúng dân nữ.

Thành đế đập bàn, đứng dậy:

- Trẫm đã nói rất rõ ràng. Qua ngày mai, ba chữ Mạnh Kì Phong sẽ không còn trên đời này nữa. Nàng ấy sẽ có một thân phận khác. Nàng ấy sẽ là phi tử của trẫm. Ngươi hiểu rõ chưa?

- ------------------

Trong miếu hoang, hai người bịt mặt ném Anh Ngọc xuống đất. Sau khi tháo khăn che mặt ra, lộ ra khuôn mặt là Phạm Nghị và Lê Dĩ Ninh. Phạm Nghị vung kiếm rung lên thành thế muốn hướng đến trước mặt Anh Ngọc:

- Thật sự muốn cắt hắn thành từng mảnh. Tên rác rưỡi! Phản bội! Bất trung bất nghĩa!

Lê Dĩ Ninh ngăn lại:

- Tên chó tay sai này hại chúng ta thê thảm như vậy, gϊếŧ hắn thì quá dễ dàng cho hắn. Ta muốn từ từ hành hạ hắn. Ta muốn hắn chết không được, sống không xong.

Lê Dĩ Ninh nói xong, lấy trong người ra một lọ thuốc. Phạm Nghị tò mò hỏi:

- Đấy là gì?

Lê Dĩ Ninh mỉm cười, đổ một ít thuốc nước trong lọ ra đất. Liền lập tức, chỗ đất bị thấm nước thuốc liền bốc khói sủi bọt sôi lên xì xèo vô cùng quái dị. Lê Dĩ Ninh cười nói:

- Nếu thử này mà đổ vào người, da thịt hắn sẽ cháy bỏng đau rát, hắn sẽ phải đau đớn quặn quại cùng cực thống khổ. Ha ha! Mạnh Kì Phong, đây là cái giá cho ngươi, một tên cặn bã!

Phạm Nghị nhíu mày, khoanh tay nói:

- Bây giờ phải làm sao cho hắn tỉnh, làm chuyện chính trước đã! Hi vọng hắn thật sự có giá trị trong lòng Thành đế.

Lê Dĩ Ninh cười, rút ra con dao găm vừa cười vừa nói:

- Có khó khăn gì đâu! Xem đây!

Gã vừa nói, vừa cắm một nhát vào bắp chân Anh Ngọc. Một nhát, rồi lại thêm một nhát. Máu trên chân Anh Ngọc chảy ra, nhưng người vẫn trong trạng thái hôn mê. Lê Dĩ Ninh chán ghét, lại muốn động thủ với chân bên kia của nàng. Phạm Nghị bất chợt ngăn lại:

- Này, hắn không lẽ đã chết rồi?

Phạm Nghị và Lê Dĩ Ninh nhìn nhau, Phạm Nghị đưa tay lên sờ mũi Anh Ngọc:

- Hắn chưa chết! Nhưng bị đâm đến như vậy vẫn không tỉnh. Không lẽ, hắn thật sự bị thương quá nặng không thể tỉnh lại?

Lê Dĩ Ninh đứng dậy, đi qua lại mấy vòng, bất chợt đá một phát vào thân thể Anh Ngọc, mắng:

- Khốn kiếp! Nói như vậy mất công chúng ta đưa hắn đến đây! Hắn bây giờ chỉ là một cái xác, không dùng được, vậy thì để ta hủy xác của hắn!

Lê Dĩ Ninh vừa dứt lời, liền vung lọ thuốc muốn đổ vào thân xác của Anh Ngọc. Lọ thuốc này nếu dính vào có thể phân hủy thân xác chảy tan thành nước. Thật sự là một loại thuốc độc đáng sợ. Phạm Nghị nhìn động tác của Lê Dĩ Ninh mà khẽ nhíu mày, đáng thương thay cho họ Mạnh kia. Chỉ nhưng lọ thuốc vừa nghiêng, còn chưa kịp đổ ra giọt nào, Anh Ngọc bất chợt mở mắt ra nhìn trừng trừng về phía hai gã. Cả hai nhất thời giật mình hãi hùng, không nghĩ tới lại đối diện với ánh mắt quái dị như vậy. Còn đang chưa kịp phản ứng thì đã bị một người từ phía sau nhào tới vung song kiếm nhào tới tấn công hai gã. Phạm Nghị quay lại, nhận ra người vừa đến kia là Cầm Thiên. Gã lập tức vung kiếm đánh trả.

Lê Dĩ Ninh nhìn thấy người đến kia cũng chỉ là một tiểu thiếu niên không đáng bận tâm. Gã bỏ mặc Phạm Nghị, mà ngồi xuống bên cạnh Anh Ngọc, dùng mũi dao găm ấn mạnh lên bả vai của nàng đắc ý nói:

- Mạnh Kì Phong, ngươi cũng không ngờ sẽ có ngày rơi vào tay ta có phải không?

Gã lấy trong ngực áo ra tờ giấy sau đó dùng dao găm cắt một nhát lên ngón tay Anh Ngọc bảo:

- Ngươi viết thư về cho Thành đế của ngươi. Bảo hắn thả hết người nhà của bọn ta ra. Nếu không thì ngươi ngay cả xác cũng không còn! Ngươi liệu mà viết đi!

Anh Ngọc rất bình thản, ánh mắt lạnh lùng không một chút cảm xúc nào nhìn gã. Lê Dĩ Ninh lại vung dao, đâm thêm một nhát thật sâu vào cánh tay Anh Ngọc. Nàng cũng không một chút biểu tình nào là đau đớn, mặc cho máu chảy ra loang cả vải áo trên vai. Cứ như nhát dao kia không hề đâm trúng trên da thịt nàng. Lê Dĩ Ninh bị nàng làm cho hoảng sợ. Gã nhìn thẳng nào. Vô tình vừa chạm phải tia mắt của nàng. Trong tia mắt có một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt gã. Lê Dĩ Ninh hoảng hốt nhưng không kịp tránh. Gã liền lập tức như biến thành một người khác. Gã đứng dậy, mơ mơ màng màng giống như bị người khác điều khiển, cầm lấy kiếm đâm một nhát vào Phạm Nghị từ phía sau. Phạm Nghị đang đánh hăng say với Cầm Thiên, vốn dĩ đang thắng thế Cầm Thiên lại đột nhiên bị đồng bọn đột kích từ đằng sau. Gã trợn mắt lên, quay đầu nhìn lại rồi ngã xuống tắt thở. Cầm Thiên còn chưa nhìn rõ Lê Dĩ Ninh bị làm sao. Chỉ thấy gã ra tay với Phạm Nghị xong liền xông đến chỗ y. Cầm Thiên lập tức giơ kiếm lên chống đỡ. Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng, Lê Dĩ Ninh bị lưỡi kiếm của Cầm Thiên đâm xuyên qua! Cầm Thiên không dám tin vào mắt mình. Không phải y đâm xuyên Lê Dĩ Ninh mà đúng hơn là gã lao thẳng vào lưỡi kiếm của y chịu chết!

Cầm Thiên bàng hoàng không dám tin, nhìn hai gã nằm chết trên đất. Sau đó, y nhìn lại Anh Ngọc. Người kia vẫn đang nằm trên đất, vết thương ở bụng lộ ra vết máu. Trên bắp chân và bả vai cũng bị dao găm đâm máu chảy bê bết nhưng người vẫn như còn rất tỉnh táo. Cầm Thiên đỡ nàng ngồi dậy, lo lắng nhìn nàng hỏi:

- Kì Phong, ngươi bị thương nặng quá! Ta đưa ngươi đi tìm đại phu!

Y nói xong, liền đưa lưng hướng đến chỗ Anh Ngọc muốn cõng nàng lên.

Anh Ngọc bất chợt mỉm cười, đẩy vai Cầm Thiên sang một bên rồi tự đứng lên trước sự ngỡ ngàng không dám tin vào mắt của Cầm Thiên. Nàng ấy bị thương ở chân, như thế nào có thể tự mình đứng lên một cách dễ dàng như vậy? Anh Ngọc cũng nhận ra sự hoang mang của Cầm Thiên. Nàng khẽ cười, vỗ vai Cầm Thiên nói:

- Đi thôi, đã lâu không gặp. Ta mời ngươi đi uống rượu!

Cầm Thiên trợn to mắt kinh ngạc. Mạnh Kì Phong hôm nay tại sao y cảm thấy thật kì quái? Cầm Thiên hoang mang nhớ lại lời của tứ sư thúc Linh Lan từng nói:

- Nhị sư bá của ngươi có thể đã luyện được thu tâm đoạt mệnh thuật. Loại ma thuật này có thể điều khiển tâm trí của một người, đồng thời đoạt luôn vận khí tốt của người đó mang về cho bản thân. Đáng nói là tên họ Mạnh lại có trên người long khí. Long khí của hắn lại sẽ hội tụ, hấp dẫn chân long cho nên mệnh hắn luôn được hoàng đế quan tâm xem trọng. Chính vì vậy, một khi một pháp sư có dã tâm, sẽ ra tay với Mạnh Kì Phong. Thu được tâm của hắn, lại dùng hắn hấp thụ long khí từ hoàng đế. Khi đã tích đủ long khí vào người của Mạnh Kì Phong, chỉ cần đợi đúng thời khắc thiên cẩu thực nguyệt, đoạt lấy linh hồn của Mạnh Kì Phong thì pháp sư đó có thể có được vận mệnh của một chân long thiên tử.

Cầm Thiên khó hiểu, hỏi lại:

- Sư thúc, người nói như vậy, Mạnh Kì Phong lẽ nào cũng có số mạng hoàng đế hay sao? Hắn có long khí, lại còn hấp dẫn hoàng đế? Hắn thật ra là như thế nào?

Linh Lan cầm mấy viên sỏi ném trên đất ra một quẻ bói sau đó trả lời Cầm Thiên:

- Người này thật quái dị! Ta chỉ xem được long khí của hắn vốn là từ một hoàng đế truyền sang. Nhưng thân xác và linh hồn của hắn lại như hoàn toàn khác nhau. Cả phần long khí trên người hắn. Cứ như là ba người khác nhau, cùng tụ trên một cổ thân thể. Thật sự quỉ dị đến mức này, đạo hạnh của ta không thấu nổi! Chỉ nhưng, kẻ như thế này, chính là đối tượng hoàn hảo nhất cho kẻ nào muốn thi triển thu tâm đoạt mệnh thuật. Cho nên Thiên nhi, ngươi có thể đi một chuyến đến kinh thành, tìm họ Mạnh đó...

Trong một tửu lầu, Anh Ngọc ngồi đối diện Cầm Thiên cùng uống rượu. Cầm Thiên vẫn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Y thật sự thấy lo lắng cho vị bằng hữu trước mặt. Nàng ta trông thì hoàn toàn bình thường thế nhưng trước mắt y nàng ta dường như xa lạ rất nhiều. Anh Ngọc rót một chung cho Cầm Thiên, ra vẻ bình thường hỏi:

- Tam sư thúc và tứ sư thúc vẫn mạnh chứ? Cầm Thiên, chỉ mấy tháng không gặp, ngươi cao lớn, ra dáng hẳn lên. Trông ngươi lúc này cũng như thiếu niên mười sáu rồi!

Cầm Thiên cười cười:

- Ta cũng không biết. Thời gian trước ta thấy trong người có chút kì quái, sau đó thì thân thể biến đổi gần như mỗi ngày. Ta cảm thấy cao lớn thật nhanh.

Anh Ngọc cũng cười, vừa nhấp chung rượu vừa nói:

- Vậy thì ngươi nên ăn uống nhiều thêm một chút. Trưởng thành khỏe mạnh mới hấp dẫn nữ nhân.

Cầm Thiên bị câu nói của Anh Ngọc làm đỏ mặt. Y gượng cười, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chợt, y nhìn thấy ánh mắt của Anh Ngọc nhìn xuống đường, nơi có một cổ kiệu vừa lướt qua. Không rõ người trong kiệu là ai nhưng ánh mắt của Anh Ngọc đang phẳng lặng, chợt long lanh xúc động. Sau đó liền đổi lại thành sắc lạnh đến mức đáng sợ vô cùng. Cầm Thiên để ý từng cử động của người kia. Ánh mắt người kia vẫn nhìn theo chiếc kiệu, bàn tay thì bóp chặt chiếc đũa đến mức đũa mộc phải bị gãy. Cầm Thiên lo lắng hỏi:

- Người trong kiệu, ngươi quen sao?

Anh Ngọc lạnh nhạt đáp:

- Không!

Nói xong lại làm như bình thường tiếp tục uống rượu. Không hiểu tại sao, nhìn thấy nàng như vậy Cầm Thiên thật sự hoang mang lắm. Y nén lại cảm xúc trong lòng, lấy ra một viên thuốc được gói kĩ trong vải cho Anh Ngọc:

- Đây là tứ sư thúc nhờ ta cho ngươi. Là cửu chuyển hoàn hồn đơn, có thể cứu mạng lúc nguy cấp. Lúc ta vừa đến quận công phủ, nghe nói ngươi thọ thương nghiêm trọng. Còn chưa kịp mang thuốc cho ngươi không ngờ nhìn thấy ngươi bị hai người kia mang đi. Cũng may là ngươi không sao. Thuốc này, ngươi có thể giữ để phòng thân!

Anh Ngọc nhếch môi cười nhẹ, sau đó đứng dậy nhìn Cầm Thiên cười như không cười hỏi:

- Tại sao tứ sư thúc không đến đây?

Cầm Thiên kinh ngạc, y nhất thời không hiểu nổi, hỏi lại:

- Tại sao ngươi nghĩ sư thúc sẽ đến?

Anh Ngọc không nói gì, chỉ nhếch môi như cười như không rồi bước đi trước. Cầm Thiên cũng đi theo sau vừa đi vừa nói:

- Vốn là tứ sư thúc cũng muốn đi. Nhưng do mẫu thân của ta trong lúc lên núi sơ ý bị ngã chấn thương ở chân. Tứ sư thúc muốn ở lại chăm sóc mẫu thân cho nên không đi nữa!

Anh Ngọc lại nhếch cười, vẻ mặt lại không có cảm xúc nào cả:

- Vậy thì phải cảm ơn tam sư thúc, giảm bớt cho ta một phiền phức!

Cầm Thiên nhất thời giật mình kinh hãi. Vẻ mặt của người kia lúc này, tại sao lại giống với nhị sư bá đến như thế? Chẳng lẽ nào...

Cầm Thiên bất an, chợt gọi to:

- Mạnh Kì Phong!

Anh Ngọc dừng bước, quay đầu lại nhìn Cầm Thiên. Cầm Thiên nhìn nàng, nhìn thẳng mắt nàng. Lúc này lại cảm thấy nàng bình thường, không có gì khác lạ. Y nhíu mày, hỏi:

- Ngươi gần đây có gặp qua nhị sư bá không?

Anh Ngọc khẽ nhíu mày:

- Nhị sư bá? Ta chưa bao giờ gặp qua.

Cầm Thiên thở dài. Cầu trời, nhị sư bá thật sự chưa từng đến kinh thành này, cũng chưa từng tiếp cận với Kì Phong. Nếu không thì y cũng không biết làm sao mà cứu nổi Kì Phong.