Tuyệt Phối

Chương 46: 46: Kẻ Điên Tiêu Sái






Bữa ăn này, Phó Hi ăn rất ngon miệng.Một là, món ăn hợp với khẩu vị của cô; hai là, không cần nhìn thấy người là Lục Thảo và Tô Thiên Lâm.Còn Tô Thiên Mỹ, không ngờ lại xuống lầu ăn cơm.


Hay là… khóc dữ dội quá nên đói không chịu nổi rồi?“Ông xã, anh thử món này xem, tay nghề của thím Vương không tệ.” Sầm Vân Nhi vừa cười vừa gắp một miếng thịt vào bát của chồng mình.“Ừ, cũng được.” Sau khi thử xong, nhận xét trọng điểm.Phó Hi trợn mắt kinh thường, ăn cơm thì ăn đi, phát cẩu lương làm gì…“Chị dâu cả, chị đối xử với anh em chu đáo thật đó.

Không giống ai kia, chơi bẩn!”Sầm Vân Nhi không tiếp lời, nhưng nụ cười lại sâu thêm vài phần.Phó Hi đang gắp một miếng thịt kho tàu lớn, lộp bộp…Tất cả mọi người nhìn về phía cô, “À… trượt tay…”Tô Thiên Kỳ, Sầm Vân Nhi ngồi ở xa nên không bị ảnh hưởng, nhưng Tô Thiên Mỹ ngồi ở bên cạnh, bị nước sốt bắn vào tay, nóng đến mức khiến cô ta nhảy cẫng lên.“Mày cố ý!”Phó Hi không thèm ngẩng đầu lên, ăn rất ngon miệng.“Ừm, món cật xào này thơm ghê, anh cả, chị dâu cả ăn thử mà xem.”TôThiên Kỳ nhìn em gái mình, “Ngồi xuống, ăn cơm cho đàng hoàng.”Dứt lời, anh ta với đũa đi gắp món ăn đó thật, “Sao anh lại nhớ là thím Vương phụ trách việc dọn dẹp cơ mà nhỉ?”“Ồ, thím Lâm vẫn đang nằm viện, chắc còn phải ở đó thêm một thời gian nữa, thế nên em mới tạm thời điều thím Vương qua giúp đỡ ở khu vực bếp.” Sầm Vân Nhi đáp lời.Là con dâu cả, cô ta có một ít quyền lên tiếng nhất định về vấn đề quản lý việc nhà.“Nếu đã như thế, chi bằng đổi thím Vương đến nhà bếp, nhiều năm rồi, cũng nên đổi khẩu vị thôi…”Sau bữa ăn, Phó Hi đi dạo trong vườn hoa, với danh nghĩa mĩ miều là… tiêu cơm.Tô Thiên Mỹ ôm một bụng lửa giận, nhưng lại không thể đối đầu trực diện với Đàm Hi, đành ỉu xìu đi lên lầu.Cuối cùng, cô ta cũng đã hiểu, đó là một con chó điên, mày đánh nó, nó có thể cắn đứt một miếng thịt từ trên người mày xuống, sau đó nuốt xuống ở ngay trước mặt mày, cuối cùng còn chép miệng, ra oai với mày nữa.Nói trắng ra, là chết cũng liều mạng!Khi độc ác lên, cho dù có tự thiệt tám trăm quân thì cũng phải giết chết môt nghìn địch.Cũng giống như, kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ ngang ngạnh, kẻ ngang ngạnh sợ kẻ liều mạng.Nếu Tô Thiên Mỹ đủ thông minh sẽ hiểu, nếu chủ động chọc vào Phó Hi thì sẽ không có kết cục tốt lành gì hết.Trời tháng tám, cho dù mặt trời có lặn thì thời tiết vẫn nóng bức như thường.Phó Hi dạo nửa vòng mà cả người đã đổ đầy mồ hôi, áo sơ mi trên người cũng ướt đẫm, dính chặt vào trước ngực và sau lưng, các lỗ chân lông đều đang nở ra toàn bộ.Nói thật chứ, trên người cô vẫn đang mặc đồ của tên cứng đầu Lục Nhị kia.Không biết anh ta có cảm giác tội lỗi không nhỉ?Đang chuẩn bị trở về thì đụng phải Tô Thiên Kỳ trong trang phục thể thao đang chuẩn bị chạy bộ.“Anh Cả?”“Em dâu cũng ở đây à?”“Anh sắp chạy bộ hả?”“Ừ.”“Không phải mới ăn cơm xong sao?” Chạy vào lúc này sẽ không bị đau dạ dày đấy chứ?Anh ta giơ cổ tay lên, “Thời gian tiêu hóa là bốn mươi phút, đủ rồi.”“Ồ, vậy anh cứ chạy thong thả, em về trước đây.”“Đợi chút!”Dừng bước, ánh mắt dò hỏi.Anh ta đắn đo, “Chuyện của em và Thiên Lâm, anh đã nghe người ta nói rồi.”Phó Hi nhăn mày, đợi câu tiếp theo.Tô Thiên Kỳ lắc đầu, khoát tay, “Em không cần phải căng thẳng, cũng không cần đề phòng làm gì, anh không có ý trách mắng ai, cũng không muốn khuyên nhủ ai hết.”“Vậy anh đến làm gì?”“Anh thay mặt Thiên Lâm xin lỗi em, chuyện nó làm đúng là có hơi quá đáng.”Phó Hi chép miệng một tiếng, đi vòng quanh anh ta, trái ba vòng, phải ba vòng, ánh mắt trần trụi khiến Tô Thiên Kỳ không nhịn được phải cúi đầu ho một tiếng, ra vẻ nhắc nhở.Nhưng lại bị Phó Hi coi như gió thoảng bên tai, lơ đi, vẫn nhìn chăm chú như cũ.“Em nhìn anh làm gì?”Cô nàng vuốt cằm, nghiêm túc gật đầu, “Nguyên cái nhà họ Tô, chỉ có anh bình thườngAnh ta nhịn cười, gò má ửng đỏ.“Được rồi, muốn cười thì cười đi! Thật không hiểu nổi đàn ông các anh, rõ ràng còn nhạy cảm hơn ai đó mà cứ thích giấu, lại còn giả vờ lạnh lùng nữa chứ? Hai chữ thôi… làm bộ!”Tô Thiên Kỳ câm nín vài giây, đột nhiên cất lời, “Sao trước đây anh không biết là em còn có một vẻ hoạt bát thế này nhỉ?”Đó là vì chúng ta không thân.”“Bây giờ thì sao?”“Thân hai phần.”Khóe môi của anh ta co giật, “Vậy làm sao mới gọi là thân mười phần được?”Phó Hi nhìn anh ta bằng một ánh mắt kỳ quái, “Cậu cả Tô à, anh bị ngốc à?”Anh ta ngơ ngác, lần đầu tiên có người dùng từ “ngốc” để nói anh ta.“Thịt chín mười phần thì có khác nào là thịt bò dai? Còn ăn thế nào được? Chỉ có thể vứt đi.”“Thế em thích chín mấy phần?” Suy nghĩ chưa thông qua đại não đã thốt ra ngoài theo cửa miệng.Phó Hi cũng không thấy có gì bất ổn, ấn tượng tổng thể về Tô Thiên Kỳ trong cô cũng không quá tệ, một anh chàng khá biết nói lý lẽ, chỉ có điều là ánh mắt chọn vợ hơi thấp một chút.Tóm lại, tốt hơn tên cặn bã Tô biến thái kia nhiều.Vì thế, cũng không ngại nói thêm mấy câu với anh ta.“Cái này còn phải xem tình hình đã.


Ví dụ, quân tử chi giao nhạt như nước, một phần là được; Lam nhan tri kỷ đã ba phần; Bạn thân thì năm phần; Tình nhân thì sáu phần; Chồng thì bảy phần; Đứa con từ trong bụng bò ra thì tám phần.”“Thế hai phần thì là gì?”“Không ghét, cũng không thích.” Phó Hi trả lời ngắn gọn.Anh ta bị sặc, một lúc sau mới rặng ra được một câu.


“Em thật thẳng thắn.”Cô nàng Phó nhún vai, không hề biết giả bộ là cái gì.“Sure!”Trở về phòng khách, trời đã gần tối.Phó Hi ôm đồ ngủ bước vào phòng tắm, lột sạch đồ trên người ra một cách thành thục, vừa đúng lúc nước trong bồn cũng đầy.Vừa muốn bước vào, đột nhiên, động tác ngừng lại.Xoay chân về lại trước gương, giơ tay ra lau sạch lớp hơi nước trên mặt gương, sau đó đứng thẳng người, hơi nghiêng đi.“Định mệnh!”Bên hông trái phải có hai vết năm ngón tay đã bầm tím, giống như một món phụ kiện khoa trương theo phong cách đường phố, trong lòng lại lần lượt hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tên Tô biến thái kia một vòng, cuối cùng mới bước vào bồn tắm.Tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, hai chân đạp nhẹ, chui vào ổ chăn, cả người mềm như vũng bùn.Cũng may, cô đã bật điều hòa trước khi vào phòng tắm, nếu không lại nóng nực chảy đầy mồ hôi.Nghỉ ngơi mười mấy phút, ngồi dậy, khi đang chuẩn bị sấy tóc thì mới phát hiện ra trong phòng không có máy sấy.Mở cửa, đụng vại một người làm đang đi ngang qua.“Cô...” Hất cằm lên ra hiệu.“Mợ Hai… gọi tôi ạ?”“Chỗ này còn có ai khác sao?”“Ồ, mợ có chuyện gì cần sai bảo không?”“Máy sấy tóc ở đâu?”“Mỗi phòng trên lầu đều có một cái, còn ở lầu dưới, hình như trong ngắn kéo dưới tủ đựng tivi có để một cái.”“Được rồi, cô đi làm việc đi, tôi tự tìm.”Có được vị trí chuẩn xác, Phó Hi tìm được rất dễ dàng, trở về phòng sấy mái tóc ướt đến gần khô, loay hoay một hồi mà vẫn chưa đến tám giờ.Trong đêm dài đằng đẵng không có máy tính giết thời gian, di động cũng mất tiêu, ngay cả tivi cũng không có để coi, thật sự quá nhàm chán.Nằm trên giường một lúc, lại lấy tờ chi phiếu Lục Thảo cho cô ra nhìn, trong đầu đã bắt đầu tính xem nên chia số tiền này ra thế nào.Kiếp trước, cô học chuyên ngành chính về tài chính, phụ về máy tính, còn từng mở một công ty đầu tư, quy hoạch tài chính chẳng qua chỉ là một chuyển cỏn con, dễ như ăn kẹo!Trong lòng tính toán xong thì bụng lại thấy đói.Ăn ăn ăn, cũng có thấy ngực to ra tí nào đâu!Nhào đến phòng bếp, không có ai, tối đen như mực.Mở tủ lạnh ra, ngoại trừ một ít rau tươi và sữa thì chẳng có gi khác.Thở dài, xoay người trở về, lại đụng phải một người.“Ôi trời, giật mình chết mất… mợ Hai, sao lại là cô?”Mắt Phó Hi sáng rực lên, phát ra tia sáng xanh, “Thím Vương đúng không? Thím đến đúng lúc lắm, nấu ít đồ cho tôi lấp đầy bụng đi!”“Cô muốn ăn gì?”“Gì cũng được.”“Mỳ trứng gà cà chua được chứ?”“Được!”“Ăn cay không?”“Càng cay càng tốt.”“Hành gừng tỏi thì sao?”“Ăn được.”“Được thôi, cô ra bàn ăn ngồi đợi, mười lăm phút là xong.”“Cảm ơn nhé! Vừa nhìn liền biết thím là người tốt!”Thím Vương khá ngại ngùng, xoa xoa tay, nhìn bóng Phó Hi chạy đi, khóe mắt mang theo ý cười.Miệng lưỡi của cô bé này thật ngọt ngào, tính cách cũng hoạt bát, một cô bé tốt như thế, sao cậu Hai có thể nhẫn tâm xuống tay đánh đập được chứ?Đúng là gây nghiệt mà!Sau đó không lâu, một bát mỳ trứng gà bỏ sa tế, nóng hôi hổi được đặt trước mặt cô.Cà chua được cắt thành miếng nhỏ, dưa chuột cắt lát đặt bên phải, hai miếng trứng gà ốp la đặt ở kế bên, chiếm giữ vị trí bên trái, gừng sợi, hành lá, tỏi xay được phủ lên trên, sau cùng dùng sa tế tưới đều lên, và rắc thêm một ít tiêu lên trên cùng.Xem hình dạng, nhìn màu sắc, gửi mùi vị, cuối cùng húp sùm sụp vào trong miệng.Phải gọi là…“Sung sướng!”Thím Vương cười rạng rỡ, “Mợ Hai thích là được.”Phó Hi lại ăn một miếng to; cho hết vào mồm, dù cay đến nỗi đầu mũi chảy đầy mồ hôi cũng không chịu ngừng lại.“Ăn chậm thôi… đúng rồi, trong tủ lạnh có đồ uống.” Vừa nói, lại tiến vào phòng bếp, sau đó cầm theo một cốc nước sâm lạnh ra.“Cảm ơn thím Vương!”“Không cần cảm ơn.”“Tay nghề của thím đúng là trên cả tuyệt vời!”Thím Vương được khen đến ngại ngùng, đứng tại chỗ không biết phải làm sao.“Tôi nhớ người phương bắc thích ăn tương ớt, rất ít khi làm sa tế mà nhỉ?”“Cái này là do người trong nhà làm, tháng trước tôi về quê, tiện thể đem theo một ít.”“Về quê?”“Ồ, tôi là người Tứ Xuyên.”Tứ Xuyên…Phó Hi chợt hốt hoảng, đó là… nơi chôn thân của cô.Ngã chết ở nơi núi cao nơi hoang sơ hẻo lánh, cô cũng có thể được xem như chôn thân nơi núi xanh rồi.Không thể sống trong sạch, ít ra khi chết cũng sạch sẽ, không cần dùng đến cả mộ bia, tự nhiên sà vào cái ôm của mặt đất, vừa dứt khoát, vừa đỡ phiền phức.Cười khổ lắc đầu, một chút châm chọc, một chút tự giễu, nhớ lại những ngày tháng trốn chui trốn nhủi, lưu lạc đầu đường xó chợ, Đàm Hi đột nhiên phát hiện, có một bát mì khi đó là một chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu!Vì vậy, cũng nên cảm thấy thỏa mãn rồi.Mỗi ngày như hiện tại đều do trộm được mà có.

Lúc này không điên thì còn đợi lúc nào nữa?Tô Thiên Lâm chửi rất đúng, cô chính là một kẻ điên, cũng muốn làm một kẻ điên, tiêu sái hồng trần, sống một cuộc đời vui vẻ!“Anh yêu, anh có ngửi thấy không? Thơm quá!” Một tiếng nói ẻo lả vang lên, Phó Hi rùng mình, những suy nghĩ đang lơ lửng cũng quay về theo.Lần theo tiếng nói, một nam một nữ nắm tay tiến đến, hai người đều mặc áo choàng tắm, chất liệu tơ tằm bỗng dưng tăng thêm chút tiên khí, khiến người ta có cảm giác vạt áo như đang bay lên.