Vẫn Có Nhạn Bay Về

Chương 37




Hơi mát từ máy điều hòa khiến cho Diệp Nhiễm ngủ rất sâu, cô nhắm mắt kéo chăn, kéo không được, bị cái gì ngăn chận rồi? Cô không tình nguyện mở mắt, hẳn là sáng rồi, trong đầu cô đột nhiên phát hiện đây không phải là nơi quen thuộc.

Người nằm cạnh cô đúng là Kha Dĩ Huân, dường như anh mới vừa tắm, tóc ẩm ướt, trên người còn mang theo mùi sữa tắm. Cô ngạc nhiên ngồi dậy, đang định suy nghĩ nên tát cho anh một cái, hay là tức giận bỏ đi? Tựa hồ lâu rồi cô không còn kích động, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng. Cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan, cô mở to mắt nhìn Kha Dĩ Huân đang mỉm cười.

Cùng cô đối nghịch dường như đã là thói quen, tâm trạng của anh bây giờ rất tốt, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Diệp Nhiễm nhìn biểu cảm thỏa mãn của Kha Dĩ Huân thì cảm thấy ghê tởm. Cô cúi đầu nhìn, tay ở trong chăn vụng trộm sờ người, quả nhiên trên người cô trần truồng. Kha Dĩ Huân cũng không lãng tránh hay là di chuyển tầm mắt, anh vui vẻ vén chăn xuống giường ——

Diệp Nhiễm đột nhiên phát hiện đây là một khách sạn xa hoa, đối diện chiếc giường là bộ đồ vest được xếp ngay ngắn ở trên sofa, chỉ có quần áo và nội y của cô là cô không thấy.

Anh ta cố ý!

Cô im lặng nằm ở trên giường, có lẽ là anh đang giở trò, bất đắc dĩ tìm cô để tiêu khiển, có điều anh không hề biết, anh đối với cô như vậy là rất tàn nhẫn. Cô sai rồi, cô phải rời khỏi đây. Cô đã quen với cuộc sống hiện tại, hơn nữa đã tìm được niềm vui mới cho bản thân. Anh không phải loại người nhàm chán, rốt cuộc anh muốn cái gì?

Hiện tại thứ tình cảm đọng lại nhiều nhất chỉ là hoài niệm và cảm xúc. Bằng không anh sẽ không đợi lâu như vậy mới đến tìm cô.

Chỉ có thể nói anh ăn no rảnh rỗi lại muốn tới tìm cô đùa cợt.

“Hôm qua em uống say nôn mửa dơ hết quần áo, anh ném chúng đi rồi.” Kha Dĩ Huân xoay người nằm ngửa, điều chỉnh lại tư thế, cũng không thèm nhìn Diệp Nhiễm. Anh đột nhiên phát hiện anh không thích biểu cảm yên lặng của cô, cảm giác này thật xa lạ. Cô phải sôi nổi như trước đây, hoặc là lanh chanh láu táu, hô to gọi nhỏ, đối với anh phải hết sức nhiệt tình, thậm chí là dùng kế quyến rũ.

Trước kia anh ghét cô vì cô tính toán, cô chưa bao giờ đối với anh thật lòng khiến anh cảm thấy khó chịu.

Diệp Nhiễm cũng không trả lời, nằm ở trên giường không hề nhúc nhích.

Kha Dĩ Huân đột nhiên tức giận, cô thật sự muốn vứt bỏ anh ra khỏi thế giới của cô rồi sao? Bọn họ là vợ chồng, ít nhất bây giờ vẫn là vợ chồng!

Tim anh quặn đau, cơn đau khó chịu. Lúc cô hư thai, anh không cách nào khổ sở. Nhưng mà thời gian trôi qua càng lâu, mỗi khi nhớ tới đứa bé, anh lại càng cảm thấy đau nhói.

Đây có phải là tình yêu không, anh không biết. Nhưng người chủ động trong tình yêu, không phải là cô sao? Nếu cô không biết chuyện về Đới Thần Thần, cô có thể ngây ngốc hồ đồ cùng anh sống chung tới già hay không?

Là anh sai rồi, anh cho rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương của cả hai. Có điều, cảm xúc của anh và cô không giống!

Diệp Nhiễm cắn cắn môi dưới, cách thức của Kha Dĩ Huân quá vô sĩ, tốt nhất là cô nên vờ đi. Anh muốn nhìn cô thất kinh, đối với việc xâm phạm của anh cô sẽ chỉ trích, không, cô sẽ không làm điều đó.

“Đưa em di động.” Cô ngồi dậy, kéo chăn che người, thái độ bình tĩnh.

“Làm gì?” Anh mất hứng hỏi.

“Gọi người đưa quần áo.”

“Không cần, anh mua cho em.” Tuy rằng khẩu khí của cô khiến anh khó chịu, nhưng cuối cùng cô đã chịu nói chuyện với anh.

“Kha Dĩ Huân.” Cô bình tĩnh gọi tên anh. Đây là lần đầu tiên anh nghe cô gọi tên mình không chút cảm tình, anh hừ lạnh một tiếng, không muốn nghe! Nghe xong còn có khi tức giận.

“Em không thiếu tiền.” Cô nói, giọng điệu mỉa mai, cô có cửa tiệm hoành thánh, trong mắt anh đó là cuộc sống thấp kém, cơm ăn không no, mặc không đủ ấm? “Thẻ của anh, anh cầm lại đi.” Cô đột nhiên cười khinh khỉnh, muốn trả thù anh: “Tiền trong thẻ không đủ, ít nhất em vẫn đang đợi tòa tuyên án ly hôn, lúc đó phân nửa tài sản kia sẽ là của em.”

Kha Dĩ Huân cười khẩy, hơn nữa cũng không bị lời nói của Diệp Nhiễm khiến cho tổn thương: “Em thích tiền như vậy? Tiếp tục làm Kha phu nhân, tiền của anh đều là của em.”

Diệp Nhiễm ngẩn người chán nản, cô tự tin quá, tự tin của cô không thể khiến anh tổn thương?

“Diệp Nhiễm, em đang nhắc nhở anh chúng ta vẫn là vợ chồng?” Kha Dĩ Huân cười lạnh, ánh mắt tức giận phá lệ trầm tĩnh, anh nhanh chóng đi tới giường, cô nháy mắt hỗn loạn, ánh mắt hoảng sợ nhìn vào đôi đồng tử đen láy của anh, cô không nhận ra cảm xúc của anh, chỉ cảm thấy trong đôi mắt kia lạnh và tàn nhẫn.

Cô buộc bản thân mình phải tỉnh táo, không nghĩ rằng ánh mắt kia lại quá gần mình, dù sao cô đã từng say mê đôi mắt ấy, dịu dàng lại có khi đau thương.

Phản ứng của Diệp Nhiễm càng khiến cho Kha Dĩ Huân tức giận, cô không nên thờ ơ như vậy!

Cả một đêm cô ngủ ở bên cạnh anh, anh kiềm chế đủ rồi. Anh đang đợi cô tỉnh dậy, chờ cô nhiệt tình đáp lại, chờ cô mở to đôi mắt nhìn anh. Nhưng mà, cô chưa từng…

Cô khiến anh cảm nhận được rằng, thân thể cô đang miễn cưỡng đáp lại. Hai thân thể hòa hợp, cô còn muốn coi thường anh. Dục vọng của anh đang ở bên trong cơ thể cô, cô còn có thể bài xích anh?

Kha Dĩ Huân đột nhiên tiến mạnh vào khiến cho Diệp Nhiễm đau nhói. Anh không yêu cô nhưng vẫn ham muốn cơ thể cô, lúc này cô mới biết, anh đối với cô chỉ là tình dục...

Anh ác ý rút “thứ đó” ra ngoài, sau đó lại hung hăng tiến vào, quả nhiên cô run bần bật, tay cô nắm chặt drap giường, chân khẽ cong. Cô nghiêng đầu không muốn nhìn anh, cau mày, nửa chán ghét nửa cắn môi.

Khi anh tiến sâu vào tử cung của cô, cô càng khó chịu, vô pháp ức chế rên rỉ. Thân thể cô so với suy nghĩ của cô thành thật hơn nhiều! Anh lạnh lùng nhếch miệng.

Anh kéo cô, cô cũng không phản kháng, giống như một cổ thi thể mặc anh đùa nghịch. Anh di chuyển, nắm giữ hai tay cô đặt trên đầu giường, dùng tư thế bá đạo nhất tiến vào.

Kha Dĩ Huân dùng sức thật mạnh, vừa nhấn nhá vừa cọ xát khiến cho ý chí kiên định của Diệp Nhiễm dường như mất đi. Cô cố gắng nhẫn nại, cảm giác vừa kích thích vừa khó chịu dồn dập, giọng cô rên rỉ lại càng khiến anh di chuyển nhanh hơn, âm thanh kẽo kẹt trên giường vang lên.

Anh biết rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, sau cơn đau là sự thoải mái đến tê dại, anh nới lỏng tay tiếp tục dò xét điểm nóng, chất dịch nhớp nháp giữa hai chân cô chảy xuống, anh dùng ngón tay quẹt vào, rồi lại đưa ngón tay của mình lên miệng cô, cả người cô run rẩy, nơi ấy của cô gắt gao siết chặt “thứ đó”, anh đạt tới cao trào, bên hông tê rần......

Anh xoay người cô lại, mồ hôi phía sau lưng cô chậm rãi chảy xuống giường.

“Tiểu Nhiễm......” Anh cúi đầu gọi tên cô.

“Kha Dĩ Huân” Diệp Nhiễm thở dốc, cô gọi tên anh không còn dịu dàng như trước kia: “Khi nào ly hôn? Em, em không muốn như thế này nữa.”

Anh ép cơ thể của mình lên người cô, mồ hôi của anh gần như đóng băng lại.