Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 18




Đối mặt với ánh nhìn của bàn bên cạnh, hai đương sự vẫn chưa phát giác.

Mấy người lớp 2 đều trợn tròn mắt, Vệ Lẫm gắp đùi gà cho Trần Nhược Tinh, quan hệ giữa hai người là gì đều nhìn ra được rất rõ ràng. Phát triển cũng nhanh quá đi! Khó trách Vệ Lẫm bảo Quan Húc rời đi, chính mình nhảy với Trần Nhược Tinh!

Vệ Lẫm, con người này đúng là kẻ trộm gà (*)!

(*) Kẻ trộm gà: ý chỉ người ích kỷ, xảo quyệt.

Vệ Lẫm đêm qua dạ dày đau, quả thật cũng không có khẩu vị gì, cũng chỉ ăn vài miếng.

Trần Nhược Tinh không nhanh không chậm cạp đùi gà, lại thấy khay cơm của Vệ Lẫm còn một nửa đồ ăn, ánh mắt cô dừng trên khay ăn của hắn.

“Sao vậy?” Vệ Lẫm hỏi.

“Cậu không ăn à?”

“Không muốn ăn.”

Trần Nhược Tinh hơi nhíu mày, lúc nhỏ, ban đầu cô ăn cũng để lại đồ ăn thừa, không muốn ăn. Kỳ lạ là, bà cô chưa bao giờ dung túng cô bất cứ việc gì, nhưng lại lần đầu tiên không đánh lòng bàn tay cô, sau đó bữa thứ hai không để cô ăn cơm nữa. Sau vài lần, Trần Nhược Tinh cũng ngoan ngoãn, không dám để lại đồ ăn thừa nữa.

Có một lần, cô tới nhà của bạn cùng bàn chơi. Người bạn đó không muốn ăn liền làm nũng với mẹ.

Mẹ của cô bạn đó nói: “Không muốn ăn thì không ăn nữa, lát nữa ăn chút hoa quả.”

Trần Nhược Tinh không ở cùng bố mẹ, cô cũng không biết bố mẹ của gia đình bình thường đối đãi với con cái như thế nào. Có một đoạn thời gian, cô còn muốn bỏ nhà ra đi, đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Vệ Lẫm thấy cô không nói lời nào, “Tôi ăn thêm mấy miếng nữa.” Cô sẽ không cảm thấy hắn khoe khoang lãng phí chứ. Vệ gia tuy rằng có tiền, nhưng giáo dục hai người con trai vẫn rất nghiêm khắc, Vệ Lẫm 2 tuổi đã thuộc《 Mẫn nông 》.

Trần Nhược Tinh đột nhiên mở miệng: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”

Vệ Lẫm kinh ngạc, lời này thế mà có thể từ miệng cô nói ra. Anh miễn cưỡng ăn hơn một nửa, đi cất khay cơm với cô rồi quay lại chỗ ngồi.

Qua hai ngày, mẹ Vệ gọi điện thoại cho Trần Nhược Tinh, bảo cô tuần này về nhà với Vệ Lẫm, bằng không bà tới trường đón cô.

Trần Nhược Tinh không có cách nào từ chối.

Chiều thứ sáu sau khi tan học, cô cất đồ vào cặp, nói một tiếng với mấy người Hứa Lạc Lạc, cuối tuần này cô về nhà người thân.

Ba người kia đều lộ ra vẻ mặt cười đầy xấu xa, “Đi đi, đi đi.”

Trần Nhược Tinh quay đầu lại đã không thấy bóng dáng của Vệ Lẫm. Cô nhìn thời gian, dì Đường nói bảo chú Dương 5 giờ đến trước cổng trường học đón bọn họ.

Lúc này còn nửa tiếng nữa, thời gian vừa đủ, cô không nhanh cũng không chậm mà đi.

Vệ Lẫm đã sớm đứng trước cổng, nhìn thấy xe nhà mình. “Chú Dương ――”

“Sao lại một mình cháu thôi?”

“Trần Nhược Tinh ở phía sau.”

Chú Dương nghĩ thầm, Vệ Lẫm thật không biết quan tâm, cũng không biết đợi con gái.

Vệ Lẫm lên xe, quay cửa kính xe xuống.

Đúng là tan học ngày thứ sáu, không ít sinh viên đêm nay đều đi ra ngoài chơi. Lúc này có người đi đến phía trước xe, “Vệ Lẫm ――” là Nguyễn Tĩnh.

“Sao cậu lại ở đây?”

Nguyễn Tĩnh biết thời khóa biểu của anh, cho nên đã sớm tới trường bọn họ, vừa định chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, liền nhìn thấy xe của Vệ gia. Hồi cấp 3, Vệ Lẫm thường ngồi chiếc xe này đến trường, cho nên cô ta nhận ra.

“Tới tìm cậu nha. Cậu muốn về Vệ gia à?”

Vệ Lẫm gật đầu.

Mắt Nguyễn Tĩnh hơi chuyển, “Vậy bỏ đi, mình cũng về nhà thôi, có thể cho mình đi nhờ một đoạn không?”

Là bạn học, Vệ Lẫm đương nhiên cũng không từ chối, Nguyễn Tĩnh chuẩn bị mở cửa sau ra, Vệ Lẫm liền nói: “Cậu ngồi phía trước đi.”

Nguyễn Tĩnh sửng sốt, nhưng cũng không hỏi.

Xe vẫn chưa đi. Nguyễn Tĩnh rốt cuộc không nhịn được, “Còn muốn chờ ai à?”

Vệ Lẫm nhướng mày, “Bạn học của tôi.”

Chú Dương nhắc nhở: “Hay là điện thoại cho Nhược Tinh?”

Vệ Lẫm nói: “Cô ấy nhận ra xe nhà chúng ta.”

Chú Dương cười cười, trong lòng oán thầm, thẳng nam a thẳng nam (chuẩn men, người con trai quá thẳng thắn).

Mười phút sau, thân ảnh gầy gò kia cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn xung quanh trái phải.

Vệ Lẫm mở cửa, chậm chạp đi xuống xe.

Cách một con đường, hai người đứng mỗi người một đầu.

Trần Nhược Tinh nhìn hắn, thiếu niên như ánh mặt trời đợi cô. Cô bước từng bước một đi về phía anh.

Đến khi tới gần, Vệ Lẫm nhìn cô, “Sao cô lại chậm như vậy?”

Trần Nhược Tinh nhìn thời gian, “Còn chưa tới năm giờ mà.” Còn tận mười lăm phút nữa.

Lên xe, cô mới phát hiện bên trong xe còn có người, cô rất nhanh liền nhớ ra, đây là cô gái đến tìm Vệ Lẫm đợt huấn luyện quân sự.

“Xin chào, mình là bạn cấp 3 của Vệ Lẫm, Nguyễn Tĩnh.” Nguyễn Tĩnh cười ngọt ngào, chào hỏi đầy tự nhiên.

“Xin chào, mình là Trần Nhược Tinh.” Cô cũng không nói quan hệ giữa cô và Vệ Lẫm.

Vệ Lẫm cũng không nói gì, chú Dương khởi động xe, khóe miệng ông vẫn luôn nhịn cười.

Nửa giờ sau, cũng sắp đến nhà Nguyễn Tĩnh, Nguyễn Tĩnh quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Sắp đến nhà mình rồi, lần sau lại hẹn các cậu. Vệ Lẫm cảm ơn cậu. Vất vả cho chú rồi chú Dương. Tạm biệt, Trần Nhược Tinh.”

Trần Nhược Tinh gật đầu, “Tạm biệt.”

Vệ Lẫm ừ một tiếng.

Nguyễn Tĩnh xuống xe, bên trong xe lại khôi phục im lặng.

Trần Nhược Tinh lại bắt đầu ôm chặt cặp sách, giống như bên trong có đồ gì đó quý giá lắm khiến người khác muốn cướp vậy.

Vệ Lẫm thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, đột nhiên nói, “Chú Dương, tối nay anh hai trở về không?” “Tiểu Vệ tổng tối nay phải tăng ca, nó có đặt bánh kem cho mẹ cháu.”

Vệ Lẫm gật đầu.

Bánh kem?

Trong lòng Trần Nhược Tinh đột nhiên căng thẳng, chẳng lẽ tối nay là sinh nhật của dì Đường? Nếu đúng thế thì cô không chuẩn bị quà. Tay không như vậy mà đến, thật sự không tốt.

Cô rối rắm một lúc, “Vệ Lẫm ――”

Vệ Lẫm cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.

“Vệ Lẫm ――”

Hắn ngồi thẳng người lại, chăm chú lắng nghe.

“Hôm nay là sinh nhật của dì Đường à?”

“Cô không biết?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu.

“Tôi tưởng mẹ tôi đã nói với cô rồi.”

Trần Nhược Tinh nhỏ giọng nói: “Mình chưa chuẩn bị quà.”

Vệ Lẫm: “Cô về, so với tặng quà gì đó cho mẹ tôi còn vui vẻ hơn.”

Vẻ mặt Trần Nhược Tinh rối rắm, bây giờ đi mua quà cũng không kịp nữa, hơn nữa cô căn bản không mua nổi quà gì có giá trị.

Vệ Lẫm liếc mắt một cái liền nhìn ra cô đang nghĩ gì. “Mẹ tôi cũng không thiếu gì, cô bù lại sau cũng được.”

Đến nhà hàng ăn cơm, hai người được nhân viên dẫn đến phòng bao.

Phòng bao đã được trang trí, trên tường dán bong bóng “Happy birthday”, tràn ngập bầu không khí sinh nhật.

Sinh nhật của Đường Vận cũng không tổ chức lớn, chỉ có vài người

bạn, trưởng bối tới.

Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh vừa vào, ánh mắt mọi người đều dừng trên hai người, nhất là Trần Nhược Tinh.

Cô của Vệ Lẫm nói: “Đây là Nhược Tinh phải không, lớn lên thật xinh đẹp.”

Mợ của Vệ Lẫm cũng nói: “Vừa rồi hai đứa đi vào, tôi còn tưởng là Vệ Lẫm dẫn bạn gái tới.”

Mặt Vệ Lẫm tối sầm.

Đường Vận cười: “Được như vậy thì tốt rồi. Nhược Tinh, tới ngồi bên cạnh dì đi.”

Trần Nhược Tinh đi qua, “Dì, sinh nhật vui vẻ. Con không biết hôm nay là sinh nhật của dì, lần sau con sẽ bổ sung quà sau ạ.”

Đường Vận nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ hai cái, “Đứa ngốc, con có thể tới là dì vui rồi, đây là món quà tốt nhất mà dì nhận được năm nay.”

Bố Vệ mở miệng nói: “Được rồi, bà Vệ, có thể chính thức bắt đầu được chưa?”

Đường Vận liếc ông một cái, bà giơ ly lên. “Lại qua một năm rồi, cảm ơn mọi người ở bên, mọi người cứ vui vẻ đi.”

Tiệc sinh nhật của trưởng bối cũng không có gì đặc biệt, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện trong nhà. Trên bàn cơm còn có hai đứa bé, là em trai họ và em gái họ của Vệ Lẫm, bảy tám tuổi, ăn no rồi xuống bàn chơi di động.

Có lẽ là do vui vẻ, bất tri bất giác, hai chai rượu vang trên bàn đã hết sạch.

Tửu lượng của Đường Vận bình thường, cũng uống hai ly lớn.

Đến khi bữa tiệc chấm dứt, bà liền hơi say.

Bố Vệ và Vệ Lẫm đứng trước cửa phòng tiễn họ hàng.

Trần Nhược Tinh và Đường Vận ở một bên nghỉ ngơi.

“Nhược Tinh, dì không sao, cũng không say, chỉ là có chút choáng váng đầu thôi.”

Trần Nhược Tinh không biết rượu vang lại ngấm đến vậy, lúc này hơn phân nửa khí lực của mẹ Vệ đều dựa lên người cô. Cô đỡ bà đến chỗ nghỉ ngơi.

Nửa đường, đột nhiên có một người đàn ông dừng bước chân, “Đường Vận ――” người kia đi về phía bọn họ.

Trần Nhược Tinh không khỏi nhìn về phía người đàn ông kia, quần áo tinh tế.

Đường Vận híp mắt, nhất thời không phản ứng lại.

Người đàn ông đứng trước mặt bọn họ, “Không nghĩ tới thật sự là em! Đã lâu không gặp.” Chính xác là họ đã 18 năm rồi không gặp.

“Hàn ――”

Hàn Minh nhìn Trần Nhược Tinh, “Cháu là con gái của Đường Vận phải không. Chú là bạn của mẹ cháu, mẹ cháu thật sự không thay đổi chút nào, nhiều năm vậy rồi tửu lượng cũng không đổi.”

Trần Nhược Tinh động khóe miệng, muốn giải thích, lại bị Đường Vận kéo tay lại, “Tinh Tinh, dì đau đầu, đi toilet với dì đi.”

Hàn Minh nói: “Đi đi. Mấy ngày nữa chú lại liên lạc với mẹ cháu.” Nói xong, ông lấy danh thiếp ra. “Đợi mẹ cháu tỉnh lại, giúp chú đưa cho mẹ.”

Trần Nhược Tinh nhận lấy, cũng không nhìn kỹ, nhanh chóng đỡ Đường Vận đi toilet.

Hàn Minh nhìn Trần Nhược Tinh, “Cháu ――”

Đường Vận nhíu mày, bộ dáng vô cùng không thoải mái, nhấc chân vội vã đi vào toilet.

Trần Nhược Tinh xin lỗi: “Xin lỗi chú.” Cô chạy nhanh đuổi theo mẹ Vệ.

Đường Vận rửa mặt, xóa hết lớp trang điểm tinh xảo, người như già đi mấy tuổi.

“Dì Đường ――” Trần Nhược Tinh cầm khăn tay lau bọt nước trên mặt bà. Đường Vận cong khóe môi, “Đứa bé ngoan, dì không sao.”

Trần Nhược Tinh ở cùng bà một lúc, thẳng đến di động cô vang lên. Cô vừa nhìn thấy Vệ Lẫm gọi tới, liền vội vàng bắt máy.

“Hai người đi đâu rồi?”

“Mình và dì ở trong toilet.”

Vệ Lẫm vừa đi vừa nói chuyện với cô, “Mẹ tôi sao rồi?”

“Không sao.”

Vệ Lẫm ừm một tiếng, “Tôi qua đây.”

Trần Nhược Tinh tắt máy.

Đường Vận hỏi: “Là Vệ Lẫm à?”

Trần Nhược Tinh gật đầu.

Đường Vận cười cười. “Nhược Tinh, con thấy Vệ Lẫm thế nào?”

Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, “Cậu ấy ―― con người cậu ấy rất tốt.”

“Nó ý mà, tính tình không tốt lắm, rất kiêu ngạo, có điều tâm không xấu. Hai đứa ở chung lâu thì biết rồi. Được rồi, chúng ta đi ra thôi.”

Chưa tới một phút, Vệ Lẫm đã tới, “Mẹ sao vậy?”

“Không sao, chỉ hơi choáng thôi.”

“Tửu lượng của mẹ như thế, lần sau vẫn là đừng uống.” Hắn đỡ lấy cánh tay bà, đưa tay lên chỉnh lại mấy sợi tóc xõa trước trán bà.

“Bởi vì mẹ vui vẻ mà.” Mắt Đường Vận hơi ướt, “Vệ Lẫm ――”

“Chuyện gì?” Vệ Lẫm nhìn mẹ anh. Vẻ mặt mẹ Vệ bỗng nghiêm túc, lại nhìn Trần Nhược Tinh.

Trong lòng Trần Nhược Tinh run lên.

Tiếng Hoa của mẹ Vệ từ tốn lại mang theo ngữ khí kiên định không để người khác cự tuyệt, “Mẹ vẫn luôn xem mẹ của Nhược Tinh là em gái. Năm đó chúng ta từng nói, nếu cô ấy sinh ra con gái, liền để con bé làm vợ con.”

“Dì ――”

“Nhược Tinh, đừng nóng vội, nghe dì nói hết. Dì vẫn hy vọng con có thể làm con dâu nhà chúng ta. Dì không quên ước định với mẹ con.” Mẹ Vệ chậm rãi nói, “Vệ Lẫm, con phải chăm sóc Nhược Tinh cho tốt.”

Vệ Lẫm đứng đó, nhìn về phía Trần Nhược Tinh.

Trần Nhược Tinh lại nhắm mắt lại, không nhìn anh.

“Vệ Lẫm ――” mẹ Vệ lại kêu anh một tiếng.

“Con biết rồi.” Ngữ khí của anh thoải mái, “Con sẽ chiếu cố cô ấy.”

Ánh mắt Trần Nhược Tinh mê mang, “Dì à, con ――” cô không cần vị hôn phu.