Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1006




Chương 1006

 

Chính sự kiêu ngạo đã khiến ông ta nhìn mọi thứ quá đơn giản, hiện tại chứng cứ phạm tội của ông đã bị phơi bày, cộng với lời khai của Andy, nếu tòa tuyên án xong chắc chắn ông ta sẽ không còn đường sống sót.

 

“Về sau thì sao?”

 

“Boss bảo làm gì tôi làm đó, boss bảo đi về hướng tây tôi tuyệt đối sẽ không đi về hướng đông.”

 

Bây giờ Jackson chỉ còn cơ hội sống sót này, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

 

Ông ta không muốn quỳ rạp dưới chân người khác, rõ ràng bản thân có thể nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, vậy tại sao phải làm con chó chạy theo sau người khác?

 

Mà bây giờ… được sống đã là một điều đáng quý.

 

“Thế thì tốt” người đàn ông gật đầu hài lòng, đi được hai bước ra cửa, Jackson muốn đứng dậy túm lấy anh ta nhưng vì nằm lâu nên chân có chút tê dại ngã nhào xuống đất. Tay ông ta rơi trên đôi giày da đen của người đàn ông, bộ dạng trông rất hèn.

 

Khi nhìn thấy cảnh này người đàn ông không nhịn được cười, đá đá chân: ‘Đừng gấp gáp thế, cứ kiên nhãn chờ tin tức.”

 

Sau đó, hắn nâng vành mũ, không còn để ý tới Jackson phía sau cứ thế xoay người rời khỏi phòng tạm giam.

 

“Chị ơi, hôm nay chị đẹp lắm.”

 

Chuyên viên trang điểm trong phòng đang trang điểm tỉnh xảo cho Lê Nhật Linh, khuôn mặt của cô vốn đã thanh tú, dưới bàn tay của chuyên viên trang điểm lại càng thêm xinh đẹp và cuốn hút hơn.

 

Khiến Hạ Linh ngưỡng mộ không thôi.

 

“Làm gì có, em cũng đẹp mà.”

 

Những cuộc trò chuyện sôi nổi của khách khứa từ dưới lầu vang lên, đằng sau tiếng ồn ào tiếng nhạc êm đềm như nước chảy róc rách, Nhật Linh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức đan vào nhau.

 

Hạ Linh nhìn ra suy nghĩ của cô liền nhanh chóng an ủi: “Chị, chị đừng căng thẳng, hôm nay chị là nhân vật chính, cha đã mời tất cả quan chức, quý tộc nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh tới, ánh sáng cũng được sắp xếp rất hợp lý. Bây giờ chị chỉ cần xuất hiện thật đẹp điên đảo chúng sinh là được rồi,”

 

“Không phải hồi hộp đâu, Linh à, em có biết không?

 

Chị đã mơ tưởng đến ngày được gặp cha không biết bao nhiêu lần, thật đấy, thế nên giờ đây không rõ trong lòng đang mang cảm xúc gì nữa. Có lẽ nó đúng với câu nói của ông bà ta ngày xưa, một giọt máu đào hơn ao nước lã em ạ. “Đôi mắt cô sáng ngời nhìn Hạ Linh, rồi rất nhanh sau đó trở lại trạng thái ban đầu.

 

“Xin lỗi chị…” Nếu không phải vì cô ấy, Lê Nhật Linh đã nhận cha từ lâu rồi, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy xấu hổ.

 

“Cái đồ ngốc này, xin lỗi gì chứ?” cô cười cười, hiển nhiên không hiểu gì trong chuyện này, Lê Vân Hàng đương nhiên sẽ không nói cho Lê Nhật Linh những chuyện ấy.

 

“Nhật Linh em xong chưa? Chú Hàng kêu chị đưa em ra ngoài” Lê Minh Nguyệt thò đầu vào, nhìn thấy Lê Nhật Linh thì mặt cũng đơ luôn.

 

“Sao thế?”

 

“Không sao, Nhật Linh nhà chúng ta đẹp lắm. Đi thôi, bọn chị đi cùng em, mọi người đang chờ đấy.”

 

“Vâng” Lê Nhật Linh mím môi.

 

Ánh đèn chuyển sang màu sắc mờ ảo mê hoặc, hội trường bỗng im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc xập xình, Lê Nhật Linh bước xuống cầu thang trong chiếc váy dài màu tím thướt tha. Chiếc váy được thiết kế với phần vạt sau dài quét đất, vạt trước chỉ dài đến đầu gối, vừa vặn khoe được đôi chân dài, phần eo được chiết gọn tinh tế giúp khoe khéo được vòng eo nhỏ xíu của cô.

 

Tóc dài như thác đổ, điểm trang mỹ lệ.

 

Ánh mắt của mọi người trên khán đài đều bị thu hút chăm chú nhìn cô.