Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 223




Chương 223: Cô vẫn không thực sự tin vào chính bản thân mình

Lâm Quân vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện.

Viện trường và Chủ nhiệm Phụ khoa đều đang chờ phòng họp. Thấy anh đã đến, họ lập tức mời anh trà nóng: “Tổng giám đốc Lâm, anh ngồi trước đi ạ.”

“Không cần đâu. Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi”

Viện trường cố gắng đẩy mình ra khỏi sự việc lần này: “Sáng sớm hôm qua làm kiểm tra quá nhanh, đúng lúc lại có một phần báo cáo xét nghiệm cao cấp, hơn nữa y tá mới đến lại sơ ý bất cần nên đưa nhầm ạ.”

“Bệnh viện lớn nhất mà cũng lấy nhầm báo cáo à?” Lâm Quân gần giọng chất vấn.

Nếu đúng là chỉ lấy nhầm mà báo cáo cũng không đâu cần thiết phải gọi riêng anh đến đây đề nghe anh chửi.

Chắc chắc họ đã phát hiện vấn đề trong báo cáo xét nghiệm.

Viện trường giải thích mà mồ hôi đầy đầu: “Trước.

đây, em gái của phu nhân là cô Lê Nhã Tuyết từng phá thai dẫn đến băng huyết, cô ấy từng đến bệnh viện đề mồ. Các bác sĩ y tá còn nhố nhóm máu của cô Lê Nhã Tuyết là AB. Tuy nhiên hôm qua phu nhân đến lấy máu xét nghiệm, lúc ấy có hai bản báo cáo cùng in ra. Một bản là máu A, một bản là máu RH(-), hay còn được gọi là máu gấu trúc.”

“Chúng tôi cho rằng phu nhân thuộc nhóm máu A nên lấy bản báo cáo ấy, nhưng mà, nhưng mà.

trưởng cứ “nhưng nhưng” cả buổi, không dám nói tiếp.

Lâm Quân lạnh lùng nhìn ông: “Tiếp tục nói hết đi!

“Nhưng bản báo cáo nhóm máu A thuộc về người khác, nhóm máu của phu nhân là RH(-), chúng tôi lấy nhầm báo cáo rồi.” Viện trường vẫn không dám nói thẳng, khéo léo chỉ ra chỗ ấy.

Ông vô tình phát hiện bí mật của nhà giàu, cảm thấy khá lo lắng.

Lâm Quân đã hiểu. Lê Nhật Linh thuộc nhóm máu gấu trúc, không cùng nhóm máu với Lê Nhã Tuyết, họ vốn không phải chị em ruột.

Trong hai người chắc chắn có một người không chảy dòng máu nhà họ Lê, nhưng sự thật rõ ràng là cả nhà đấy đều nghiêng về Lê Nhã Tuyết, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ai là con ruột.

Chẳng trách… có ba mẹ nào nố xem con gái mình lợi dụng chứ?

Đơn giản vì đứa con ấy không thuộc dòng máu của họ mà thôi.

Lâm Quân nheo mắt. Nếu Lê Nhật Linh không phải con cái nhà họ Lê, anh càng không cần phải nhẹ tay với nhà đó.

“Nếu đã lấy nhầm báo cáo, vậy những chuyện khác thì sao? Sức khỏe không có vấn đề, vì sao cô ấy vẫn không có thai?”

Lâm Quân càng quan tâm sức khỏe cô hơn thân thế.

Viện trường xoa xoa cái trán bóng lưỡng, bấy giờ mới cần thận giải thích: “Vợ ngài vẫn không có thai, nguyên nhân không phải vì khó có thai, mà bời vì vợ ngài luôn uống thuốc tránh thai.”

Đầu óc Lâm Quân bỗng dưng nồ tung, anh tóm lấy.

ông Viện trường mập ú, khó tin hỏi lại: “Ông nói gì hả?”

Lâm Quân giận dữ, dọa cho Viện trường không dám nói câu nào. Chủ nhiệm có gan chạy tới cứu, lặp lại lần nữa: “Vợ ngài vẫn không có con vì cô ấy luôn uống thuốc tránh thai. Sau khi ngừng thuốc, thử lại lần nữa, chắc hẳn vợ ngài sẽ nhanh chóng mang thai con trai.”

Chuyện này… dù muốn già vờ không nghe thấy cũng không được.

Không có thai được, thì ra do Lê Nhật Linh đang uống thuốc tránh thai.

Nếu không xét nghiệm máu, có khi cả đời này anh cũng chẳng biết được lý do.

Ngoài mặt thì đồng ý với mình, ngoan ngoần nghe.

lời mình, thế mà sau lưng lại lén uống thuốc tránh thai.

Suy cho cùng, cô ấy vẫn không tin mình. Bằng không dù chẳng muốn mang thai, cô cũng có thể nói cho anh biết chứ không dùng cách tồn hại sức khỏe này để lén lút tránh thai.

Lê Nhật Linh!

Lê! Nhật! Linh!

Em đúng là giỏi lắm!

Viện trường ôm ngực, lâu lắm mới bình ồn được nhịp tim.