Vũ Động Càn Khôn

Chương 776: Đối đầu




Trên không trung, người của hai bên cùng nhìn nhau hằm hè, nguyên lực hùng hồn bùng phát khiến không khí như đặc quánh lại.

Không gian vốn huyên náo vào lúc này đã nhanh chóng yên tĩnh, không ít thế lực nhìn lên trên trời với ánh mắt cảnh giác, rõ ràng đang lo lắng hai bên khai chiến, bọn họ cũng bị liên lụy.

- Thần Khôi, ngươi thật sự nhúng tay vào ân oán giữa Nguyên Môn ta và Đạo Tông sao?

Sắc mặt Nguyên Thương tối sầm lạnh lùng nhìn Thần Khôi chắn trước mặt mình, ngữ khí đầy hàn ý.

- Nhận ủy thác của người khác!

Với lời nói đầy uy hiếp đó của Nguyên Thương, Thần Khôi chỉ cười nhạt, nói.

- Lâm Động, nếu ngươi giết Lôi Thiên, Nguyên Môn và ngươi sẽ không đội trời chung!

Linh Chân thu quạt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Động đang bóp cổ Lôi Thiên, nói.

- Hiện giờn không phải đã như thế rồi sao?

Lâm Động cười, gương mặt có phần nhợt nhạt đó trong mắt Linh Chân lại có thêm hàn ý. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lâm Động, ngươi định triệt để động thủ với Nguyên Môn ta ở đây sao?

Nguyên Thương hơi cụp mắt lại, bàn tay dần nắm chặt thanh thiết kiếm, sâu trong ánh mắt dường như có tia sáng màu xám quỷ dị:

- Tin ta đi, ngươi không muốn nhìn thấy kết cục đó đâu. Tuy có Thần Khôi trợ giúp nhưng mà…

Nói đến đây hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt không thậtt anh tuấn của hắn hiện lên nụ cười khát máu:

- Đừng có ép ta, nếu không thì Thần Khôi cũng không ngăn được đâu…

Đồng tử Lâm Động co rút lại, hắn nhìn Nguyên Thương, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác không thoải mái.

- Ồ? Ta lại muốn thử xem sao!

Thần Khôi nghe Nguyên Thương nóti vậy, gưng mặt dưới tấm mặt nạ quỷ tỏa ra hàn khí, cười khảy nói.

- Vậy sao?

Ánh mắt Nguyên Thương tối lại, dường như cũng cảm nhận được ác ý trong lời nói đó, bọn Linh Chân hơi nghiêng người về phía trước, nguyên lực hùng hồn ngay lúc đó bùng phát.

Phía sau Lâm Động, sắc mặt mấy người Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm và các đệ tử Đạo Tông cũng trở nên căng thẳng.

Uỳnh uỳnh!

Khi hai bên đang ở trong trạng thái căng thẳng, không gian ở trung tâm bồn địa bỗng vang lên tiếng nổ chấn động không gian. Mọi ánh mắt đều chuyển dời sang đó, rồi bọn họ nhìn thấy không gian biến dạng, trong đó xuất hiện rất nhiều tòa cổ điện vô cùng cổ xưa, một luồng khí tức xa xưa ngưng tụ sau bao nhiêu năm lan tỏa trong không khí.

- Phần Thiên Cổ Tàng!

Sau sự xuất hiện kỳ lạ này, cả không gian bỗng vang lên những tiếng kêu vui mừng, mọi ánh mắt đều cháy rực tham lam.

Bọn họ đến đây không phải để xem Nguyên Môn và Đạo Tông đánh nhau, mục đích của bọn họ chính là Phần Thiên Cổ Tàng được ẩn giấu ở đây!

Lúc này đang đợi nên bọn họ mới chú ý tới cuộc đối đấu của Nguyên Môn và Đạo Tông, giờ mục tiêu đã xuất hiện đương nhiên bọn họ cũng thay đổi sự chú ý.

- Cổ Tàng xuất hiện rồi sao?

Lâm Động nheo mắt nhìn không gian bị biến dạng, không ngờ nó lại xuất hiện vào lúc này.

Tuy không gian bị biến dạng nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy những tòa kiến trúc cổ thoáng ẩn hiện bên trong đó. Không gian này vẫn chưa có dấu hiệu khai mở, cảm giác như thiếu một các chìa khóa vậy.

Tất cả nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyên Thương. Sở dĩ bọn họ đến đây là vì biết tin lần này Nguyên Môn có thể khai mở Cổ Tàng, mà tình hình trước mắt dường như chỉ có thể dựa vào Nguyên Môn thôi!

Hiển nhiên Nguyên Thương cũng nhận ra những ánh mắt đó, hắn nói:

- Lâm Động, mục đích của chúng ta đều là Phần Thiên Cổ Tàng. Nếu ngươi thả Lôi Thiên ra, Nguyên Môn sẽ khai mở Phần Thiên Cổ Tàng để chúng ta cũng hưởng bảo vật trong đó. Nhưng nếu ngươi ngoan cố thì có lẽ hôm nay sẽ chẳng ai mở được Cổ Tàng đâu. Đến lúc đó, kích nộ mọi người rồi, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!

Lời nói của Nguyên Thương được bao bọc bởi nguyên lực vang đi khắp nơi.

- Hắn thật giảo hoạt!

Sắc mặt Ứng Tiếu Tiếu hơi thay đổi, hành động đó của Nguyên Thương rõ ràng muốn khiến Đạo Tông đối lập với tất cả mọi người ở đây, ép Đạo Tông thả người.

Sắc mặt mấy người Vương Diêm đều tối sầm, vì bọn họ có thể hận thấy sau lời nói của Nguyên Thương là bắt đầu có người nhìn về phía bọn họ với ánh mắt thiếu thiện ý.

- Lâm Động, giờ làm sao đây?

Vương Diêm trầm giọng hỏi. Nếu cứ kéo dài thế này thì không phải chuyện tốt với Đạo Tông.

Lâm Động cau mày, hắn nhìn Nguyên Thương, mắt liếc nhìn Lôi Thiên trong tay mình mặt mày đỏ gay vì bị bóp cổ, cuối cùng cười nhạt:

- Nếu Nguyên Thương huynh đã rộng rãi như vậy thì đương nhiên ta cũng nể tình. Lúc nãy chỉ làn học hỏi lẫn nhau thôi, chứ không có ý định lấy mạng!

Đệ tử Nguyên Môn nghe vậy, cơ mặt không khỏi co giật. Vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được sát ý bùng phát trên người Lâm Động, bọn họ biết chắc chắn Lâm Động muốn giết Lôi Thiên, nhưng lúc này hắn lại nói ngược lại hoàn toàn.

- Vẫn là Lâm Động huynh biết đại thể!

Nguyên Thương cười, chỉ có điều nhìn thế nào thì nụ cười ấy cũng cực kỳ âm hiểm.

- Nếu đã vậy thì hãy thả Lôi Thiên ra. Cuộc cọ xát vừa rồi coi như ngươi thắng!

Hiển nhiên khi nói ra câu này Nguyên Thương đã phải kiềm chết sát ý bạo nộ. Với thân phận của hắn, trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Đông Huyền Vực hiếm có kẻ nào có thể đối xử bình đẳng với hắn, huống hồ là lúc này hắn phải hạ mình như thế?

Nhưng dù sao, Nguyên Thương cũng không phải kẻ tầm thường, dù trong lòng đầy sát ý nhưng gương mặt vẫn tươi cười, chỉ là nụ cười ấy khiến người ta lạnh gáy.

Lâm Động nghiêng đầu nhìn Nguyên Thương, rồi cười gật đầu. Thấy vậy mọi người không khỏi cảm thấy nặng nề. Từ góc độ nào đó mà nói, cả hai đều thuộc dạng người có khả năng chịu đựng cao. Ai cũng biết, một con hổ giơ nanh múa vuốt không đáng sợ, đáng sợ chính là con rắn độc lặng lẽ tiềm phục nơi tối tăm đợi ra một đòn chí mạng.

Mà Lâm Động và Nguyên Thương chính là người như thế.

- Thật đáng tiếc…

Lâm Động nhìn Lôi Thiên, khóe miệng nhếch lên rồi không do dự ném hắn đi. Nhưng không ai nhận ra, vào khoảnh khắc tay Lâm Động rời khỏi cổ họng Lôi Thiên, một tia sắc quang quỷ dị đã chui vào người hắn.

Lôi Thiên rất nhanh được đệ tử Nguyên Môn đỡ lấy, hắn tái nhợt nhìn Lâm Động với ánh mắt oán độc, rồi hắn gầm lên:

- Lâm Động, khi ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi sống không được chết không xong!

Lâm Động chỉ cười nhạt coi như không nghe thấy.

- Thì ra bọn ta đều đã đánh giá thấp ngươi!

Nụ cười trên gương mặt Nguyên Thương thu lại, rồi nói.

- Trong các đệ tử Đạo Tông lần này, ngươi mới là người khó đối phó nhất!

- Quá khen rồi!

Lâm Động hàm tiếu nói, bộ dạng đó khiến Lôi Thiên tức muốn hộc máu. Gương mặt Tiểu Linh Vương Linh Chân cũng tối lại, chỉ có vẻ mặt Nguyên Thương là vẫn lạnh lùng như cũ.

- Nhưng cuộc Thi đấu Tông phái lần này sẽ không dễ dàng kết thúc đâu. Lâm Động, tin ta đi, ngươi sẽ phải trả giá!

Nguyên Thương nhìn Lâm Động cười nhạt.

Lâm Động gật đầu đồng cảm, rồi hắn cười tươi, câu nói tiếp theo khiến sắc mặt Nguyên Thương trở nên thật khó coi:

- Nếu nói hết lời vô nghĩa rồi thì khai mở Cổ Tàng đi!