Vũ Động Càn Khôn

Chương 837: Thù lao




Lâm Động bước ra khỏi khu rừng cũng nhìn thấy ngay đám đệ tử Cổ gia đang túm tụm gần đó. Hắn liếc mắt nhìn thi thể đám Yêu thú đang bị bọn họ vây quanh, trong lòng nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, bước chân chuyển sang hướng khác.

- Lâm Động!

Cổ Yên thấy thế vội lên tiếng.

- Có việc gì không?

Lâm Động nhìn nàng, ngữ khí bình thản khiến trong lòng đám đệ tử Cổ gia nhất thời ngứa ngáy khó chịu. Nhưng rồi bọn họ nghĩ hắn có thể là một nhân vật vô cùng lợi hại, nên đành nhẫn nhịn lại.

- Đám Yêu thú này… là do ngươi giết?

Cổ Yên không để tâm đến thái độ của Lâm Động, ngón tay chỉ vào xác đám Yêu thú, ánh mắt nhìn hắn với vẻ kỳ lạ, hỏi.

Lâm Động không khẳng định cũng chẳng phủ định.

- Hừ, rốt cuộc có phải hắn làm không thì thử là biết!

Rõ ràng Cổ Anh rất khó chịu với thái độ của Lâm Động, nàng ta hừ lạnh một tiếng sau đó bước chân ra, hai ngón tay cong lại, một đạo kình phong bắn thẳng tới ngực Lâm Động.

Cổ Anh ra tay đột ngột, ngay cả Cổ Yên cũng không kịp phản ứng, muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.

Vút!

Chỉ phong mạnh mẽ của Cổ Anh nhanh chóng bắn lên ngực Lâm Động, nhưng nơi đó lại như làm bằng thép tinh luyện, một chiêu của Cổ Anh không hề khiến Lâm Động suy suyễn chút nào.

- Nhục thể cường hãn thật!

Sắc mặt Cổ Anh biến đổi, ngay sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Lâm Động, trong lòng khẽ biến, cả người nhảy lên, định lùi về phía sau.

Thé nhưng ngay lúc đó Lâm Động đã xuất hiện trước mặt nàng như quỷ mị, bàn tay thò ra, nhanh như chớp tóm chặt lấy cổ nàng, có thể giết chết Cổ Anh bất cứ lúc nào!

- Lâm Động!

Những người xung quanh cũng giật mình hành động bất ngờ của Lâm Động, Cổ Yên vội vàng nói:

- Đừng kích động, Cổ Anh chỉ hơi lỗ mãng chứ không có ý xấu!

Ánh mắt Lâm Động u ám nhìn Cổ Anh đang tràn đầy vẻ sợ hãi, trong mắt hắn hiện lên sát ý khiến Cổ Anh tái mặt. Vẻ đẹp của Cổ Anh bình thường khiến không ít nam nhân điên đảo, nhưng ở trong mắt Lâm Động lúc này chẳng khác gì mấy cái xác Yêu thú kia.

Nàng không hoài nghi Lâm Động lúc này đang muốn giết chết mình!

- Lâm Động đại ca…

Cổ Nhã ở bên cạnh cũng sợ hãi vì sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh băng của Lâm Động. Mấy ngày nay trước mặt nàng, Lâm Động đều rất hiền hòa, vui vẻ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn hung hăng như vậy.

Nghe thấy tiếng gọi của Cổ Nhã, vẻ lạnh lùng trong mắt Lâm Động thu lại chút ít, trừng mắt nhìn Cổ Anh một cái rồi hắn hất tay:

- Lần sau còn thiếu giáo dưỡng như vậy thì ta không ngại cho các ngươi thiếu đi một đệ tử đâu!

Cổ Anh được một vài đệ tử đón lấy, chiếc cổ trắng ngần đã tím lại, rõ ràng Lâm Động không có chút thương hoa tiếc ngọc nào. Nàng nhìn Lâm Động đầy vẻ sợ hãi, rõ ràng đã bị hắn dọa cho sợ chết khiếp, vì nàng rõ ràng cảm nhận được sát ý từ hắn là thật!

- Ngươi quả nhiên không phải người tầm thường!

Cổ Yên nhìn Lâm Động với ánh mắt đầy phức tạp, thương thế như vậy người bình thường căn bản không thể hồi phục được!

- Kẻ ra tay với các ngươi là một Tiên Phù sư, có lẽ là người của Ngụy gia!

Lâm Động nhìn Cổ Yên, nói.

- Tiên Phù sư?

Không chỉ Cổ Yên, vẻ mặt nhất thời thay đổi mà những đệ tử Cổ gia xung quanh, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tiên Phù sư tương đương với cường giả Sinh Huyền Cảnh, đối với bọn họ mà nói là khá lợi hại.

- Sao ngươi biết?

Cổ Yên nhíu mày hỏi.

- Vừa giao đấu với hắn xong!

Lâm Động bình thản nói.

Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, hắn có thể thoát thân an toàn từ tay Tiên Phù sư sao?

- Các ngươi có lẽ không tranh giành được với Ngụy gia đâu, ta thấy vẫn nên rời khỏi Huyền Linh Đảo càng sớm càng tốt!

Lâm Động nói. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hắn không hề có ý đả kích, chỉ là thực lực của đám đệ tử Cổ gia ở đây mạnh nhất chính là Cổ Yên, nhưng cũng chỉ gần đạt tới Sinh Huyền Cảnh. Còn Ngụy gia, ngay đến Ngụy Tùng đã đạt đến mức đó rồi, huống hồ còn có thêm Tiên Phù sư nữa.

- Sinh Sinh Huyền Linh Quả rất hiếm có, bọn ta không muốn từ bỏ nó!

Cổ Yên nhíu mày, lắc đầu nói.

Lâm Động nghe vậy, nhún nhún vai, cũng không nói gì thêm. Dù sao hắn cũng không muốn bận tâm đến sự sống chết của đệ tử Cổ gia. Bọn họ muốn làm gì thì làm, nghĩ vậy Lâm Động đi thẳng đến xe ngựa.

Cổ Yên nhìn theo bóng lưng Lâm Động, do dự một chút rồi nói:

- Vậy bọn ta có thể nhờ ngươi giúp không?

Tuy lúc này nàng vẫn không biết rõ thực lực của Lâm Động, nhưng từ biểu hiện của hắn đêm nay có thể thấy, thực lực của hắn không hề thua kém bọn họ, nếu nhờ được hắn thì hiển nhiên thực lực của bọn họ sẽ tăng lên không ít.

- Tại sao ta phải giúp các ngươi?

Lâm Động dừng lại, nhìn mấy người Cổ Yên với vẻ mặt khó hiểu, hỏi.

Cổ Yên khựng người, đám đệ tử Cổ gia thì nổi giận:

- Bọn ta đã cứu ngươi, ngươi giúp bọn ta cũng là chuyện đương nhiên!

- Đầu tiên ta phải nhắc nhở các ngươi, là Tiểu Nhã đã cứu ta chứ không phải các ngươi!

Lâm Động bình thản nói. Tuy hắn đã ở đây mấy ngày, nhưng không hề nhận được sự chăm sóc của những người khác, vì thế hắn cũng chẳng có gánh nặng gì khi nói như vậy.

- Ta sẽ hoàn toàn phụ trách sự an toàn cho Tiểu Nhã, còn những người khác thì tự lo cho chính mình đi, ta không rảnh rỗi mà phân tâm!

Sắc mặt Cổ Yên trở nên hơi chút khó coi, nhưng sau khi nghĩ lại thấy dường như đúng là bọn họ không hề chăm sóc gì hắn cả, hắn không muốn giúp cũng chuyện dễ hiểu.

Đám đệ tử Cổ gia nhìn nhau, vẻ mặt thiếu hẳn tự nhiên, đương nhiên bọn họ biết rõ sự lạnh lùng của mình đối với Lâm Động trong những ngày qua.

Không khí tại doanh địa bỗng trở nên đặc quánh lại. Sự xuất hiện của Tiên Phù sư khiến đám đệ tử Cổ gia có không ít áp lực. Nếu không nghĩ ra cách đối phó, chỉ sợ khi động thủ bọn họ sẽ chịu thua thiệt không ít.

Cổ Yên dường như khá đau đầu vì thái độ của Lâm Động. Nghĩ một chút, nàng đành nhìn sang Cổ Nhã, dường như ở đây Lâm Động chỉ thân thiện với mỗi mình Cổ Nhã mà thôi.

Cổ Nhã thấy Cổ Yên nhìn mình, nhưng cũng chỉ rụt rè lắc đầu, nếu như Lâm Động đã không muốn thì nàng cũng không dám nói gì hơn.

Cổ Yên thấy vậy thì càng cảm thấy vô cùng bất lực. Nhưng đúng lúc ấy, Lâm Động bỗng quay lại nói:

- Muốn ta giúp cũng không phải không được!

- Hửm?

Nghe vậy, mấy người Cổ Yên đều thót tim lại, vội nhìn sang Lâm Động.

- Nhưng ta cần có thù lao, cứ coi như các ngươi thuê ta giúp đỡ đi!

Lâm Động bình thản nói.

- Thù lao như thế nào?

Cổ Yên khựng người một chút, sau đó mới cẩn thận hỏi.

- Một vạn viên Huyền Nguyên Đan!

Trên gương mặt Lâm Động dường như nở nụ cười nhạt, nói.

- Ngươi thật quá đáng a!

- Một vạn viên Huyền Nguyên Đan, sao ngươi không đi cướp đi?

Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh nhất thời mặt đỏ bừng lên, ai ai cũng quát lớn phẫn nộ, hiển nhiên bọn họ cho rằng Lâm Động quá mức tham lam.

- So với Sinh Sinh Huyền Linh Quả, một vạn viên Huyền Nguyên Đan có là gì? Hơn nữa nếu ra tay động thủ, có lẽ các ngươi cũng sẽ tổn thất một nửa nhân số, lẽ nào các ngươi nghĩ rằng mạng mình không đáng một vạn Huyền Nguyên Đan sao?

Lâm Động cười nhạt, nói.

Đám đệ tử Cổ gia lập tức nghẹn lời, vẻ mặt đầy hậm hực, sau đó nhìn sang Cổ Yên.

Cổ Yên cũng khẽ nhíu mày, lưỡng lự một lúc sau đó mới nói:

- Ngươi chắc chắn sự giúp đỡ của mình đáng giá đó?

- Ít nhất thì ta có thể chặn được Tiên Phù sư!

- Ngươi chắc chắn được mấy phần?

Cổ Yên truy hỏi.

- Sau khi thương thế ta hoàn toàn hồi phục, có sáu phần chắc chắn… giết chết hắn!

Lâm Động cười nhạt, nói. Tuy tên Tiên Phù sư kia có tinh thần lực rất mạnh, thủ đoạn công kích cũng quỷ dị khó đoán, mức độ khó đối phó hơn hẳn các cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành bình thường, nhưng loại đó đối với Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù mà nói thì lại dễ đối phó.

Chỉ cần hồi phục thực lực, Lâm Động tin chắc mình có thể giết được hắn!

Lời nói của Lâm Động khiến tất cả đều phải ồ lên kinh hãi, ngay cả Cổ Yên cũng nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, giết chết Tiên Phù sư? Bản lĩnh đó ngay cả cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành cũng không chắc có thể làm được, tên Lâm Động này lại có thể sao?

- Được, nếu ngươi thật sự làm được, thì ta sẽ đưa ngươi một vạn viên Huyền Nguyên Đan làm thù lao!

Sau một lúc thần thái biến đổi, cuối cùng Cổ Yên cắn môi, nói.

Nghe vậy Lâm Động cười nhạt, sau đó liền đưa tay ra:

- Đưa tiền trước!