Vương Hậu Nữ Tướng Cung

Chương 8




Mọi người mới bắt đầu đứng lên đón tôi đi vào nhà. Lúc này chỉ còn vài người trong nhà,bày yến tiệc ra, phụ thân mới chịu để tôi ngồi lên ghế.

Tôi lập tức quỳ xuống khóc lã chã: " Nữ nhi bất hiếu, không thể hầu hạ phụng dưỡng cha mẹ, lại khiến cha mẹ tuân thủ quy củ như vậy, trong lòng thật sự bứt rứt.

Cha mẹ vội vàng đỡ tôi dậy, tôi quỳ bất động tiếp tục nói: " Xin cha mẹ nghe con nói hết. Mặc dù con là người của hoàng gia, nhưng hiếu lễ không thể bỏ. Xin cha mẹ chấp nhận lễ phụng dưỡng này trước khi nữ nhi tiến cung, bằng không nữ nhi tình nguyện quỳ mãi không đứng dậy."

Mẹ rưng rưng nước mắt, phụ thân gật đầu, nói: " Được! Viễn Đạo ta quả không uổng công nuôi đứa con này." Lúc này mới có ý bảo hai muội muội Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu đỡ tôi dậy, ngồi xuống bàn ăn cơm.

Tôi buồn bực trong lòng, hơn nữa đã vất vả cả ngày rồi, cuối cùng cũng không ăn uống được gì. Liền nói với cha mẹ trở về phòng nghỉ ngơi.

Lưu Chu và Hoán Bích đã sớm dọn dẹp xong cho tôi. Tuy rằng tôi cũng mệt, nhưng hoàn toàn không có buồn ngủ. Đang nghĩ ngợi, tự dưng thấy cha tự mình bưng một chén tổ yến đến cho tôi.

Cha gọi tôi một câu: " Huyên Nhi", trong mắt có giọt lệ. Tôi ngồi bên cạnh cha, gối lên đầu cánh tay cha, cha nói: " Con ta, cha muốn dặn con mấy câu. Tuy con mới 15 tuổi, nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến lớn. Bảy tuổi đã không thích tên Ngọc Huyên, con nói Ngọc tầm thường, nữ nhân nào cũng có, nhất quyết bỏ.

Sau khi lớn lên, phụ thân cũng làm mọi chuyện vì con. Khi vào cung, việc làm không do ý mình được. Bất cứ việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, phải thật cẩn thận, cùng với Mi Trang thật điềm tĩnh giải quyết mọi chuyện."

Tôi gật đầu đáp: " Nữ nhi biết, bất cứ việc gì cũng đúng mực, theo khuôn phép."

Phụ thân thở dài một tiếng: " Ta không muốn con tiến cung. Nhưng sự lỡ rồi, đành phải thế thôi. Hậu cung là chốn thị phi, huống hồ tại cuộc chọn tú hôm nay, Hoàng Thượng có chú ý con rất nhiều, sau này nhớ tránh thị phi, nhất định phải làm việc thiện, bảo toàn mạng sống."

Tôi an ủi phụ thân: " Người không phải vẫn nói nữ nhi là 'Nữ trung Gia Cát' thông minh hơn người hay sao? Phụ thân yên tâm đi mà."

Phụ thân buồn phiền nói: " Phụ thân lo lắng dung mạo con tuyệt sắc, tài nghệ song toàn, chưa tiến cung đã được Hoàng Thượng để ý, không khỏi tạo sự ganh ghét đố kị. Nếu con dùng trí đánh lại, chỉ sợ hại đến thân. Nhớ lấy, không nắm chắc sự ân sủng thì nhất định phải che giấu tài năng. Phụ thân không cần con giành được vinh hoa phú quý, nhưng mong là hòn ngọc quý trêи tay ta có thể bình an sống quãng đời còn lại."

Tôi nghiêm túc nhìn ánh mắt phụ thân, nói: " Nữ nhi không cầu mong được Hoàng thượng sủng ái, chỉ cần sống bình an trong cung cả đời này, bảo vệ cả nhà Chân thị chúng ta và tính mạng là được rồi."

Trong mắt phụ thân tràn đầy yêu thương, nói: " Đáng tiếc là con còn ít tuổi, sau này sống trong hậu cung rất khó khăn, phụ thân thật không đành lòng."

Tôi gạt nước mắt, trầm giọng nói: " Việc đã đến nước này, nữ nhi không còn đường lui. Chỉ có thể từng bước đi về phía trước."...