Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 1: Huyết Nguyệt




Trên bầu trời ánh trăng tỏa sáng vô cùng dịu dàng, ánh sáng nhu hòa làm lòng người ấm áp. Cảnh đẹp là thế nhưng ở một tòa cao tầng gần trung tâm thành phố A đang diễn ra cảnh tượng làm người xem nôn mửa

Máu nhuộm đỏ mặt đất, xác người chồng chất vô số, dưới cảnh tượng đó một cô gái trông có vẻ yếu đuối lại đang quét mắt kiểm tra các thi thể, chắc chắn đã chết cô gái quay người bước lên lan can cửa sổ.

Mái tóc dài tung bay theo gió, gương mặt băng lãnh xinh đẹp. Bộ đồ đen bó sát tôn lên vẻ yêu kiều nữ tính của cô.

Cô là Tô Nhã, là vương của giới sát thủ. Cô chỉ ra tay vào đêm trăng nên được đặt danh hiệu Huyết Nguyệt khiến người nghe sợ vỡ mật.

Khi cô xuất hiện máu chảy thành sông, làm cho mọi người đều kinh hãi, chỉ nhìn hiện trường mọi người đều sẽ nhìn ra người ra tay nhưng không bao giờ biết danh tính thật của cô.

-Bụp- một chiếc diều lượn mở ra, cô thả mình xuống, nương theo những cơn gió cô bay về hướng đông. khoảng chừng 30 phút sau cô nhận được thông báo. Đeo lên ống nghe một giọng nữ truyền đến

”Huyết Nguyệt căn cứ ở phía dưới cô xuống dưới sẽ thấy...” giọng nói nghiêm túc chỉ dẫn, mang theo mơ hồ kính trọng. Tô Nhã nhìn xuống phía dưới, cánh tay đưa lên dật dây diều. Chiếc diều lượn từ từ trở thành một chiếc dù.

Nhẹ nhàng tiếp mặt đất, cô đưa tay tháo dù, chân tiến lên đi đến khu đất rộng rãi, chân phải dậm hai cái không gian dần thay dổi

-Cạch- cơ quan xung quanh di chuyển đưa cô đến một căn cứ vô cùng hiện đại. Nâng tay lên xác nhận vân tay, bước chân truyển động Tô Nhã bước vào đại sảnh.

Cô vừa xuất hiện không khí xung quanh liền thay đổi, những tiếng nói trong chốc lát đã biến mất. Những người xung quanh đều nhìn về phía Tô Nhã với đủ loại ánh mắt. Có ngưỡng mộ, có sùng bái, có hưng phấn và ghen tị.

Bước chân của tô Nhã dừng lại trước một cô gái trông vô cùng kệch cỡm. Ả đó nhìn cô với ánh mắt vô cùng khó chịu cùng khinh bỉ.

Tô Nhã không nói nhưng đôi mắt lạnh lùng lộ ra một chút mất kiên nhẫn, nâng tay chỉ vào cổ ả ta rồi lại cất bước. Trong khi mọi người đều không hiểu chỉ thấy ả ta ngã xuống không động đậy, chỗ Tô Nhã chạm vào bây giờ có thêm một vệt máu.

Họ cũng là những sát thủ hàng đầu nhưng vừa rồi họ tuyệt không nhìn thấy gì hết, dù là một cái bóng.

Khoảng cách của họ và cô quá xa vời.

Tô Nhã thản nhiên đi về phía trước trong ánh mắt sợ hãi của những người xung quanh. Dù là ai cô cũng không tha hành vi xúc phạm mình.

Bước chân dừng ở một cánh cửa, cô nhẹ gõ. Cánh cửa mở ra, xuất hiện sau đó là một không gian màu hồng sặc sỡ.

Đây là thư phòng của chủ nhân tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới. Mặc dù gọi là thư phòng, nhưng nhìn vào ai cũng thấy đây là thư phòng của một bé gái đáng yêu.

”Tiểu Nhã cậu về rồi” từ đằng xa một cô bé nhảy vào lòng Tô Nhã.

”Chủ tử tôi đã về” Cô thật sự ghét bị người tiếp xúc thân mật thế này

”không cần xa lạ như thế được không” Mã Tiểu Tiểu ôm lấy Tô Nhã giọng nũng nịu tỏ ngây thơ

”Được rồi nói đi chuyện gì mà gọi tôi về” Tô Nhã đẩy Mã Tiểu Tiểu ra trong mắt vô tình phủ thêm một lớp hàn băng.

”Băng Yêu bị tụi đặc công bắt lúc làm nhiệm vụ” giọng nói trẻ con truyền khắp phòng khuôn măt Mã tiểu Tiểu vẫn như cũ đáng vẻ đáng yêu nữa

”Băng Yêu...” Tô Nhã khẽ giật mình, tình cản của Huyết Nguyệt-Tô Nhã và Băng Yêu- Vương Thanh không phải ngày một ngày hai, họ như chị em vậy, nếu cô là vương sát thủ thì Vương Thanh chính là tể tướng thân cận.

Có gì không đúng Băng Yêu vô cùng cẩn thận, lẽ nào lại bị bắt. Suy nghĩ một chút cô nâng lên bình trà rót cho Mã Tiểu Tiểu.

”Còn gì nữa không” Tô Nhã vẫn chưng ra vẻ mặt lạnh băng, có điều ánh mắt của cô lại đặt trên người Mã Tiểu Tiểu đang uống trà.

”Nè đừng nhìn tớ như vậy tớ không chịu nổi đâu” Mã Tiểu Tiểu đặt ly trà xuống mở đôi mắt to nhìn Tô Nhã.

”Ở đâu” quay người đi ra cửa cô chỉ liếc Mã Tiểu Tiểu rồi bước đi.

”Khu rừng phía Tây cảng Đông, vị trí 39'11 trong biệt thự tư nhân màu trắng” Mã Tiểu Tiểu đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng Tô Nhã.

”Được, tôi chuẩn bị một chút lát nữa lên đường” Tô Nhã mở cửa bước ra ngoài khóe môi hơi cong vô cùng khinh miệt.

Không thể đợi sao...