Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 61: trời quang nắng ấm





Chương 61: Trời quang nắng ấm
Edit: BRANDY
Đến ngày hôm sau, tất cả cố gắng đều đã được đền đáp.
Trương Hữu Đức sửa lại lời khai, nói do mình nhất thời hồ đồ. Vì trong thời gian làm việc với Nghênh Thần trước kia, hai bên có hiềm khích, nhưng Nghênh Thần này rất khó nắm nhược điểm, vừa lạnh lùng vừa không vụ lơi. Bây giờ dù sao mình cũng bị bắt rồi, không bằng kéo theo một cái đệm lưng không vừa mắt.
 
Về phía công ty, Hứa Vĩ Thành giải quyết càng dứt khoát, trực tiếp chối bỏ vũng lầy này. Ông ta nói do thư ký của mình có mâu thuẫn với Nghênh Thần nên mới làm giả chứng cớ để hãm hại Nghênh Thần.

 
Đến lúc này, lão còn không quên tẩy trắng bản thân, đứng trên cương vị người đại diện công ty, tuyên dương ban lãnh đạo đã luôn nhìn rõ mọi việc, xử lý một cách công bằng, ngay sau khi biết được tin đã thành lập ban Kỷ luật để thanh tra, quyết không để những nhân viên đã cống hiến hết mình phải chịu tai bay vạ gió.
 
Tình thế đảo ngược một cách đột ngột, hai nhân viên công vụ chịu trách nhiệm ghi chép lại vụ án này lúc chỉnh lý hồ sơ không khỏi nghi ngờ. Việc này do bên trên thảo luận, nhưng chắc chắn sẽ không công khai.
 
“Đối với sự việc này, tôi hi vọng các vị sẽ không vì danh tính của nghi phạm mà đưa ra các ý kiến chủ quan.” Người chủ trì đứng đối diện với quốc huy treo trên tường, rành mạch phát biểu.
 
Trong số những người phụ trách có một người họ Lý, hắn nói: “Mọi người không cảm thấy việc này rất kỳ lạ à? Chứng cứ rõ ràng, chân tướng rành rành ra đấy, thủ tục cũng do chính tay cấp trên phê duyệt rồi cơ mà.”
 
Một người khác lên tiếng: “Anh nói vậy cũng không sai, nhưng Trương Hữu Đức tự phủ nhận khẩu cung, phía công ty nghi phạm cũng chủ động làm sáng tỏ sự thật.”
 
“Mọi người không cảm thấy, mọi chuyện đều rất trùng hợp sao? Tôi nghe nói, sau khi Nghênh Thần bị bắt thì người nhà cô ta mới biết tin.”
 
Đây là một cuộc họp nội bộ, không có biên bản họp, cũng không phải họp video trực tiếp với cấp trên nên tất cả nghi vấn đều được trình bày một cách thẳng thừng.
 

“Lý Kiểm, tôi hiểu ý của anh, anh nghì ngờ ba cô ta đã nhúng tay vào phải không?”
 
“Ba cô ta vừa mới được bổ nhiệm thăng chức thì biết con gái mình xảy ra chuyện, nghe cũng có lý đấy.”
 
Toàn trường lâm vào trầm tư.
 
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng ai cũng ngầm hiểu, Nghênh Nghĩa Chương là ai, mà bác cả của Nghênh Thần lại là nhân vật cỡ nào.
 
Một giọng nam trẻ tuổi vang lên ——
 
“Tôi cảm thấy giả thiết này không đúng lắm.” Một công tố viên dáng vẻ thư sinh, trước mặt là quyển sách rất dày, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Theo suy đoán này, tại sao ba cô ta không can thiệp ngay từ đầu mà phải đợi đến tận lúc nghìn cân treo sợi tóc mới vận dụng quan hệ?”
 
Đây mới là điểm đáng suy ngẫm. Mọi người bị luận chứng này phản bác, tiếp tục duy tư.
 
“Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, chứng cứ trước đó đã vô giá trị, khẩu cung cũng đã ghi chép lại rồi, kết quả cuối cùng là Nghênh Thần vô tội. Nhưng căn cứ vào việc tổ chức cũng có những hoài nghi nhất định với trường hợp này, cho phép tiến hành điều tra lại từ đầu.”
 
Lời này của ngài bí thư đã đặt dấu chấm hết cho cuộc họp.
 
Quá trình không khác gì những cuộc họp trước đây, nhưng ai nấy trong lòng đều vẫn còn nghi vấn.
 
Nhưng, 2 tiếng đồng hồ sau cuộc họp, phía viện kiểm sát nhận được một vật.

 
Là một phong thư, do tập đoàn Kim Thăng gửi đến ——
 
“Kính gửi Ban Kỷ luật thanh tra lãnh đạo, từ khi Nghênh Thần tham gia vào bộ máy quản lý của công ty  đến nay, cô ấy luôn liêm khiết kỷ cương, hòa nhã với đồng nghiệp, năng lực nghiệp vụ cũng vô cùng xuất sắc, luôn dũng cảm đứng ra chịu trách nhiệm, nhân phẩm đã rõ như ban ngày. Dưới đây là kiến nghị của nhân viên chúng tôi, mong ban lãnh đạo điều tra làm rõ, trả lại công bằng cho cô ấy.”
 
Dưới cùng là tổng hợp chữ ký của hơn 400 nhân viên trong công ty, bên cạnh đều chú thích rõ họ tên, số thẻ căn cước và phương thức liên lạc.
 
Bản kiến nghị mới thật sự là nguyện vọng của mọi người, cũng là phát súng chỉ đường cho tình trạng đùn đẩy hiện tại của vụ án. Nhưng đây là chuyện xảy ra vào ngày thứ 4 sau khi vụ án kết thúc.
 
--------------------------------
 
Một tuần liền mưa rét liên miên đã chấm dứt, trong không khí vẫn còn hơi bùn đất, những ngày không mưa, trời rất đẹp.
 
Lúc Nghênh Thần bước ra ngoài cửa chính, cảm nhận được những tia sáng bên ngoài, đột nhiên có chút không thích ứng được. Cô dùng tay che mắt, đứng lại một lúc. Sau lưng là cổng lớn của viện kiểm sát, lát gạch trắng xanh, từng viên đều tăm tắp, cột cờ vươn thẳng lên trời xanh, quốc kỳ đón gió bay phấp phới, càng làm quốc huy treo ngay giữa cổng thêm phần uy nghiêm.
 
Nghênh Thần đã ở trong phòng thẩm vấn quá lâu, toàn thân uể oải, xương cốt như không phải của mình nữa rồi. Tình cảnh này làm cô đột nhiên nhớ tới một câu: Trọng kiến thiên nhật. (*)
 
(*) Trọng kiến thiên nhật: lại thấy ánh mặt trời; thoát khỏi cảnh đen tối.
 
Làm gì thì làm, đừng làm chuyện khuất tất.
 
Đi đâu thì đi, đừng chọn chốn lao tù.
 
Vẫn còn đang mải cảm thán, đột nhiên có tiếng còi ô tô rất gần.
 
Nghênh Thần nhìn sang, là một chiếc Alto màu trắng. Cái xe này... một lời khó nói hết. Đầu tiên là nhỏ, thứ hai là nát, bốn cái bánh xe ọp ẹp chống đỡ cả thân xe, rất có phong phạm lung lay sắp đổ của tiên ông.
 
Ngồi trên ghế điều khiển là Nghênh Cảnh, hạ thấp cửa kính, ngoắc ngoắc tay với cô.
 
Nghênh Thần bước xuống cầu thang, đi đến bên cạnh xe.
 
Nghênh Cảnh: “Lên xe đi.”
 
Cô vẫn không nhúc nhích.
 
“Vẫn còn lưu luyến thế cơ à? Có cần em chụp cho chị tấm ảnh kỷ niệm không?” Thần sắc Nghênh Cảnh bình tĩnh, miệng vẫn nói không ngừng, lời lẽ ngoa ngoắt.
 
Nghênh Thần lúc này mới thốt được nên lời, “Xe này em mượn của ai thế?”
 
“Là của em,” Nghênh Cảnh nói: “Dùng tiền học bổng mua.”
 
Hơi dừng lại, câu nói tiếp: “Đừng mong có ai tới đón chị, ai cũng hận không thể bóp chết chị đấy. Yên tâm đi, lát nữa em sẽ nhặt xác cho chị.”
 
Nghênh Thần không cãi lại nữa.
 
Ngồi vào trong xe, cửa “kính” xe còn phải giữ bằng tay, thử rung mấy cái —— “Cạch cạch”, miếng “kính” rơi ra.
 
Nghênh Thần cầm tấm nhựa trong trên tay, nhìn sang em trai không biết nói gì.
 
“À ha.” Nghênh Cảnh đã kịp bình tĩnh lại, khởi động xe xuất phát, hai mắt vẫn nhìn thẳng nhưng không quên nói, “Em sẽ không nhặt xác giúp chị nữa đâu.”
 
“...”
 
Chiếc xe Alto già cỗi này chở chị em hai người về Đại viện.
 
Trên đường đi, Nghênh Thần cứ muốn hỏi lại thôi. Nghênh Cảnh thẳng thắn: “Yên tâm đi, mọi người đều tốt cả, đang ngồi chờ chị đấy. Chổi lông gà rồi thì dây lưng đều chuẩn bị đủ cả rồi, đảm bảo có đánh mấy cũng không hỏng, chất lượng rất tốt.”
 
Nghênh Thần đã mệt lắm rồi, ngả đầu ra ghế nhắm mắt lại, không hề phản bác.
 
Nghênh Cảnh dừng xe trước nhà, hai người một trước một sau xuống xe. Càng tới gần cửa, bước chân Nghênh Thần càng có xu hướng chậm lại. Nghênh Cảnh liếc nhìn cô một cái, im lặng quay đi, cậu gõ cửa.
 
Thôi Tĩnh Thục đã đứng chờ sẵn, cửa ngay lập tức được mở ra, “Về rồi à? Chị con đâu?”
 
Nghênh Cảnh nghiêng người, nhường đường lại cho nhân vật chính.
 
Thôi Tĩnh Thục cẩn thận nhìn một lượt, giọng nói rất dịu dàng: “Gầy đi rồi.”
 
Nghênh Thần nghe xong, im lắng nhìn bà, khàn khàn vâng một tiếng.
 
“Được rồi được rồi, đừng đứng ở ngoài nữa, mau vào nhà.” Thôi Tĩnh Thục cực kỳ nhiệt tình, bà kích động đến mức muốn dắt tay Nghênh Thần vào trong.
 
Tới gần mới thấy, trước cửa đặt một chậu đồng đang cháy lửa.
 
“Phong tục dân gian, đuổi vận xui.” Ánh mắt Thôi Tĩnh Thục dịu dàng, cười với cô: “Bước qua đi, để vận xui ngoài cửa, từ nay về sau thuận lợi bình an.”
 
Hốc mắt Nghênh Thần đã nóng lên, nhưng vẫn cố hết sức để nước mắt không rơi xuống, khẽ gật đầu, “Vâng ạ.”
 
Chân trái nhấc lên rồi đến chân phải. Thời khắc này, Nghênh Thần có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ chậu lửa kia vịn vào chân, thấm qua quần áo, ấm áp làm sao.
 
Nghênh Thần bước vào trong, hơi lạnh đầu xuân hoàn toàn bị chặn ở ngoài cửa.
 
Bên trong không ít người, có bác cả, đằng sau bác là hai cảnh vệ, Mạnh Trạch cũng ở đó, luôn thân thiện phóng khoáng là thế, bây giờ có muốn nói cũng không dám, chỉ lắc lắc đầu ám chỉ với Nghênh Thần.
 
Sóng vai đứng cạnh đó là Đường Kỳ Sâm và Lệ Khôn.
 
Ánh mắt Đường Kỳ Sâm vẫn ung dùng bình thản như thường lệ, nhưng người đàn ông đứng cạnh, ánh mắt trống rỗng, chăm chú nhìn xuống dưới, chưa từng liếc về phía cô.
 
Nghênh Thần lúc này chẳng khác nào một cành dương liễu, dáng vẻ mệt mỏi yếu ớt đến đáng thương.

 
Người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này chính là Nghênh Nghĩa Chương.
 
Ông mới ốm dậy, sống lưng cũng không còn thẳng tắp như lúc trước, hai bên tóc mai như nhuốm một tầng sương trắng. Môi Nghênh Thần mấp máy gọi:
 
“Ba.”
 
Sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, thong dong chậm rãi đi tới.
 
Một bước rồi hai bước, khi khoảng cách giữa hai cha con còn khoảng nửa mét ông mới dừng lại.
 
Nghênh Thần ngẩng đầu, chỉ kịp thấy một bóng đen vồ tới trước mặt ——
 
“Bốp!”
 
Cái tát vang dội như sấm dậy, cơn giận của Nghênh Nghĩa Chương cuối cùng cũng được bộc phát.
 
“Tôi không có đứa con gái như cô!”
 
Ông gầm lên giận dữ, hơi thở gấp gáp, bước chân cũng hơi loạng choạng.
 
“Ba!”
 
“Bác trai!”
 
“Lão Nghênh!”
 
Mọi người đại loạn, ai nấy đều lo lắng, lom lom tiến về phía ông.
 
“Dừng lại.” Nghênh Nghĩa Chương đưa tay ngăn lại, lấy hơi nói tiếp: “Tất cả đứng lại cho tôi.”
 
Cả đời này chinh chiến, hun đúc cho ông một sự uy nghiêm khiến người khác không dám lỗ mãng, cơn hỗn loạn tạm lắng xuống.
 
Nghênh Nghĩa Chương cố gắng trấn áp lại hơi thở hỗn loạn, vung tay lên, một cái bạt tai in lên má phải Nghênh Thần.
 
Sức lực này không nương tay chút nào, Nghênh Thần đã không còn đứng vững được nữa, lảo đảo lui mấy bước rồi ngã xuống.
 
“Thần Thần.” Thôi Tĩnh Thục lo lắng gọi.
 
“Chị.” Nghênh Cảnh theo bản năng muốn ra đỡ cô dậy.
 
Đường Kỳ Sâm cũng lo đến cháy ruột nhưng hiểu được tình huống lúc này rất nhạy cảm, chỉ có thể tự khắc chế bản thân.
 
“Ai dám đỡ nó dậy tôi sẽ đánh gãy tay người đó!” Nghênh Nghĩa Chương quát lớn.
 
Đầu óc Nghênh Thần choáng váng, mặt đau, toàn thân cũng đau, nằm rạp trên đất thật lâu không phản ứng gì.
 
“Cô là làm sao? Muốn đóng vai anh hùng? Chủ nghĩa cá nhân? Cô cho rằng người ta sẽ trân trọng những cống hiến của cô sao?” Hơi thở Nghênh Nghĩa Chương càng lúc càng dồn dập, ngón tay chỉ về phía cô cũng run rẩy theo.
 
“Cô tài cán đến mức nào? Hả? Nghênh Thần cô rốt cuộc tài cán đến mức nào! Gặp chuyện chỉ giữ trong lòng không nói, giấu diếm, tự chịu trách nhiệm. Nếu cô thực sự có bản lĩnh thì cứ tự mình giải quyết đi!” Nghênh Nghĩa Chương tức giận đến mức không thở nổi nữa, “Kết quả thì sao? Vẫn phải để người nhà lo lắng, chạy theo sau thu thập tàn cục giúp cô, mẹ cô ——“
 
Ông chỉ vào Thôi Tĩnh Thục, “Chạy đi chạy lại, hết lo trong viện lại đi móc nối quan hệ sắp xếp cho cô. Ba ngày trời không có giấc ngủ tử tế!”
 
“Em trai cô ——“ ông lại chuyển sang Nghênh Cảnh: “Không đến lớp, kiểm tra cũng không đi.”
 
“Còn cả mọi người trong căn phòng này, đều lo lắng cho cô, đều dốc sức giúp cô!” Nghênh Nghĩa Chương càng nói càng tức giận: “Cô cho rằng cô quan trọng lắm sao? Thấy bản thân mình không phải người tầm thường đúng không?”
 
Lỗ tai Nghênh Thần ong ong, vô thức giải thích: “Con không muốn ba...”
 
“Không muốn ảnh hưởng đến chuyện thăng chức của tôi?”
 
Nghênh Thần im lặng.
 
“Ngây thơ! Hồ đồ!” Nghênh Nghĩa Chương cảm thấy chẳng khác nào đang bị sỉ nhục tôn nghiêm, giọng càng lớn: “Tôi có thể lên tới vị trí này, mẹ hắn cũng không dám động!”
 
Cảm giác hoảng loạn khi nghe tin vẫn rõ mồn một như mới hôm qua, nỗi lo lắng còn hơn cả những phút giây cận kề sinh tử trên chiến trường. Tất cả những trăn trở khi đó, hóa thành thành cơn phẫn nộ ngay lúc này. Nghênh Nghĩa Chương nhìn trái nhìn phải, cầm cái chén trên bàn, ném về phía Nghênh Thần.
 
Cái chén tất nhiên sẽ không đập trúng người, nhưng dưới cơn thịnh nộ, Nghênh Nghĩa Chương nhất thời quên rằng bên trong chén là nước trà nóng hổi Thôi Tĩnh Thục mới pha không lâu.
 
Lúc phát hiện ra đã chậm, nước sôi đã sắp giội về phía Nghênh Thần.
 
Lệ Khôn vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên phóng đến, dang hai cánh tay ra chắn trước mặt cô.
 
“Rào!” Tất cả nước trà đều hắt lên người anh.
 
Thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mắt làm Nghênh Nghĩa Chương ngây người, nhưng chỉ một giây, lý trí đã nhanh chóng quay về.
 
Sắc mặt Lệ Khôn vẫn lạnh tanh, mắt không thèm chớp lấy một cái. Anh chắn trước mặt Nghênh Thần, tấm lưng rộng rãi kiên cố, cứ im lặng mà ở đó.
 
“Bác trai, bác đừng đánh nữa.”
 
Rốt cuộc anh cũng mở miệng, câu đầu tiên sau khi bước vào cửa. Những mệt mỏi và chua chát trong giọng nói đó, không hề thua kém Nghênh Thần.
 
Hai mắt đối diện mấy giây, Nghênh Nghĩa Chương đến cùng vẫn không đành lòng, chậm rãi quay đi chỗ khác.
 
Thừa dịp bầu không khí thoáng buông lỏng, Đường Kỳ Sâm đi tới, ngồi xuống trước mặt Nghênh Thần, đỡ lấy cánh tay cô, thấp giọng nói: “Đứng lên đi.”
 

Toàn thân Nghênh Thần xụi lơ, hoàn toàn không còn chút sức lực.
 
Nghênh Nghĩa Chương đã được Thôi Tĩnh Thục đỡ lên lầu 2, trước khi đi còn không quên dặn cảnh vệ: “Mời bác sĩ Hồ đến một chuyến.”
 
Nghênh Thần muốn theo lên nhưng bị bác cả Nghênh Nghĩa Bang khuyên ngăn: “Thôi được rồi, cứ để ba cháu nghỉ ngơi chút đã.”
 
Cảnh gia đình đoàn tụ, thê lương làm sao.
 
Mạnh Trạch sau khi trấn an mấy câu đã rời đi. Đường Kỳ Sâm vỗ vỗ vai Lệ Khôn, rồi nói với Nghênh Cảnh: “Tiểu Cảnh, đi với anh ra ngoài mua chút đồ.”
 
Mọi người đều lần lượt đi, chỉ còn lại mình Lệ Khôn. Sắc mặt anh lạnh lùng, cầm chìa khóa xe, liếc mắt cũng không liếc về phía cô. Trong phút chốc, Nghênh Thần không biết lấy sức ở đâu ra, túm lấy cánh tay anh.
 
Lệ Khôn hất ra, động tác không thể gọi là ôn nhu.
 
Nghênh Thần lại túm lại, lần này cô dùng hai tay.
 
Lệ Khôn vẫn vung ra, lúc này cô mới thông minh hơn, len vào ngón tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.
 
Người đàn ông này cũng đủ tuyệt tình, tách từng ngón tay cô ra. Ngón cái, rồi đến ngón trỏ, hung dữ đến mức làm tay Nghênh Thần cũng đau theo. Cô “A” một tiếng than đâu, thanh âm rất khẽ. Lệ Khôn bạnh quai hàm, không tách ngón tay nữa, trực tiếp đi thẳng.
 
Hai người cứ giằng co như vậy, Nghênh Thần như cái đuôi theo sau anh. Anh đi nhanh, cô cũng đi nhanh, anh chậm cô cũng từ tốn duy trì dáng vẻ đáng thương như con mèo con.
 
“Nói với em một câu có được không?”
 
“Anh đi chậm thôi, em không theo kịp.”
 
“Anh muốn đi đâu?”
 
“Lệ Khôn, em sai rồi.”
 
Câu cuối cùng này, thành công khiến cho người nào đó đứng lại.
 
Lệ Khôn xoay người nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nặng nề.
 
“Nghênh Thần.”
 
“Không phải tất cả sai lầm của em anh đều có thể tha thứ.”
 
Nghênh Thần khẽ giật mình, tay lại bị anh hất ra, bước chân Lệ Khôn càng tăng tốc đi về phía trước, để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp đến mức quyết tuyệt.
 
“Anh quay lại đi!” Nghênh Thần luông cuống, bất chấp nhào tới ôm lấy eo anh. Nửa bên mặt vùi vào lưng anh, nước mắt đã không kìm được nữa.
 
“Anh không cần em nữa sao?”
 
Sống lưng Lệ Khôn căng ra, cứng rắn nói: “Nghênh Thần, rốt cuộc em có lương tâm không? Hả? Em có lương tâm không? Người không quan tâm anh trước, là em —— chính là em!”
 
“Em gặp chuyện, suy nghĩ đầu tiên của em là đẩy anh ra. Sao thế? Thương hại anh sao? Hay là cho rằng anh chỉ là một tên bất tài không có bản lĩnh?” Giọng Lệ Khôn càng nghẹn ngào: “Em coi anh là cái gì? Người qua đường à? Là người qua đường ất chỉ có thể chung phú quý không thể chia hoạn nạn phải không?”
 
Nước mắt Nghênh Thần vẫn rơi không ngừng, “Không phải vậy đâu mà.”
 
“Vậy là thế nào?” Lời lẽ Lệ Khôn không thèm kiêng nể: “Lần này nếu em thực sự không ra được, đừng nghĩ là anh sẽ chờ em. Lão tử sẽ lập tức kết hôn sinh con. Một trai một gái, sống tự do vui vẻ, em có tin không!”
 
Lời nói độc ác đến mức này, Nghênh Thần chịu không thấu, khóc lớn thành tiếng.
 
Giằng co một lát, từng tiếng khóc như muốn cứa vào tim anh. Hai mắt Lệ Khôn nhắm nghiền, nắm đấm siết càng chặt:
 
“——Mẹ nó!”
 
Anh không giả bộ được nữa, xoay người lại.
 
Nghênh Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một giây sau đã nằm ngang trên vai anh.
 
Lệ Khôn khiêng cô như khiêng bao tải, một tay giữ ở eo, đi thẳng ra xe.
 
“Tít tít” hai tiếng ngắn ngủi, chiếc xe Jeep đã được mở khóa.
 
Nghênh Thần vô thức hỏi: “Anh đưa em đi đâu?”
 
Lệ Khôn cười lạnh, không nương tay đánh vào mông cô ——
 
“Mẹ nó, lão tử rất muốn đánh chết em!”