Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 115: Tìm kiếm tung tích 1




“Ta đang làm việc ngoài đồng, nghe thấy Thôi nhị bá cầu cứu liền chạy tới.”

“Chậc chậc! Hai con heo rừng trưởng thành kia thật to lớn, còn cả bốn con nhỏ nữa.”

“Một đám ngươi chúng ta người thì cầm cái cuốc, gậy gộc muốn chặn chúng lại rồi đánh chế.t chúng nó, nhưng…… vẫn để chúng chạy.”

Trưởng thôn xạm mặt lại răn dạy: “Chỉ với bảy tám người các ngươi sao có thể chặn lại được, may mà không bị thương.”

“A Thái à, vẫn phải làm phiền ngươi đi xem rốt cuộc heo rừng trốn ở chỗ nào, kẻo thỉnh thoảng lại tới, ngộ nhỡ xảy ra chuyện đả thương người thì biết làm thế nào.” Trưởng thôn lại nói với Tiêu Thái.

Tiêu Thái: “Được, ngày mai ta lại đi tìm xem.”

Trong thôn có mối nguy hiểm rình rập như vậy, thật sự phải chớp thời cơ xử lý sớm mới được.

Nếu không, không ai biết lần sau nó sẽ xuống núi lúc nào.

Về đến nhà, Tiêu Thái gõ vang cửa viện: “Tiểu Nguyệt, là ta.”

Phó Nguyệt buông Tiêu Giản xuống, nhanh chóng chạy lại mở cửa: “Xảy ra chuyện gì?”

“Heo rừng lại xuống núi ăn rau mầm trong ruộng của Thôi nhị bá, thời gian này ngoài đồng đều có người, nghe thấy tiếng kêu liền chạy tới nơi đuổi heo rừng chạy đi.”

Lại xuống núi?

Phó Nguyệt nghi hoặc: “Sao đang êm đẹp chúng nó lại tới nữa? Chẳng lẽ chúng nó nhớ được đường sao?”

Tiêu Thái: “Có khả năng ấy, trước đó đã tới một lần tìm được thức ăn, liền nhớ mùi vị.”

“Không ai bị làm sao chứ?”

“Chỉ có thôi nhị bá bị trẹo chân, có rất nhiều người, nhưng heo rừng không đả thương ai cả.”

“Lần này không làm ai bị thương, lần sau nếu nó lại đột nhiên tới chưa chắc đã ổn như thế.”

Tiêu Thái gật đầu: “Đúng vậy, cho nên trưởng thôn bảo ta ngày mai lại đi vào trong núi tìm, xem chúng nó rốt cuộc ẩn trốn ở chỗ nào.”

Nói xong, Tiêu Thái lại dặn dò Tiêu Giản: “Hai ngày tới đệ không được đi chơi ở trong thôn, ngồi yên ở trong nhà nhé.”

Tiêu Giản cũng ở bên cạnh nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, giờ phút này hiểu chuyện ngoan ngoãn nói: “Ca ca, đệ nhớ kỹ rồi.”

Phó Nguyệt lo lắng: “Ngày mai một mình chàng lên núi sao?”

Đàn heo rừng này có nhiều con, chỉ một mình Tiêu Thái đi nàng không yên tâm.

“Ta vẫn sẽ đi cùng với sư phụ, trước hết truy tìm tung tích của chúng đã, sau đó mới quay về tìm người. Không có việc gì, nàng yên tâm đi.”

“Được rồi, nhưng phải hết sức để ý nhé.”

Đêm đó, mọi người mang theo tâm trạng thấp thỏm mà đi nghỉ ngơi từ sớm dưỡng sức.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Tiêu Thái đã sớm tỉnh ngủ, ngồi dậy.

Hắn vừa cử động, Phó Nguyệt trong lòng mang tâm sự, cả một đêm cũng ngủ chợp chờn liền tỉnh lại.

Thấy nàng cũng muốn đứng dậy, Tiêu Thái đi tới đè lại đôi tay nàng đang mặc quần áo: “Còn sớm mà, nàng tiếp tục ngủ đi.”

Phó Nguyệt lắc đầu, lấy tay hắn ra, tiếp tục mặc quần áo xuống giường:

“Tiếp tục nằm ta cũng không ngủ được. Ta đi làm bữa sáng cho chàng, sau đó tiện tay làm ít thức ăn cho chàng mang theo trên đường ăn cơm trưa hoặc ăn cơm chiều. Hôm nay cũng không biết chàng sẽ bận đến khi nào, có vài miếng ăn thì cơ thể cũng có sức sức lực phải không?”

“Hơn nữa, ta ở nhà, giữa trưa có thể nghỉ ngơi thêm một lát.”

Nghe nàng nói dứt lời, Tiêu Thái không ngăn cản nữa, đi ra hậu viện sửa soạn trang bị.

Ăn tạm bữa sáng nóng hổi ngon miệng do nương tử chuẩn bị, Tiêu Thái cột tai nải nhỏ vào sau lưng: “Tiểu Nguyệt, ta đi đây.”

Phó Nguyệt dịu dàng bình tĩnh mà cười nói: “Đi đi, ta và A Giản ở nhà chờ chàng.”

Có điều, ngón tay mà nàng giấu sau lưng xoắn xuýt vào nhau, tiết lộ ra sự lo lắng của chủ nhân.

Sau khi Tiêu Thái lên núi đã đến nói rõ cho Tôn Trường Minh nghe tình huống trong thôn hôm qua.

Tôn Trường Minh nghe xong hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, cũng không nhiều lời nữa, chuẩn bị trang bị rồi cùng hắn đi lên núi tìm kiếm tung tích của heo rừng.

Bên ngoài rìa núi không phát hiện ra được, bọn họ liền tiếp tục đi sâu vào trong núi.

Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng cũng phát hiện ra đám heo rừng kia ở một khe núi sâu bên sườn núi.