Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 121: Chuyện cũ 1




Mùa đông của 5 năm trước tuyết lớn rơi liên tục, ngay trong thành Thạch Châu cũng có không ít phòng ốc bị đổ sụp.

Thân là phu nhân của tri phủ thành Thạch Châu này, việc cứu tế bố thí lấy danh tiếng bề ngoài này Phương Hoa đâu chịu bỏ qua.

Nhưng trời giá rét như vậy, Phương Hoa và con cái đều không muốn tự mình ra cửa, chỉ sai ma ma và đám đại nha hoàn bên cạnh lão gia, phu nhân, thiếu gia và các tiểu thư đi ra ngoài, thay thế bọn họ bố thí trong ba ngày.

Khi đó Phó Nguyệt đi theo đám người Lý ma ma ra ngoài.

Trời lạnh, gã sai vặt và các ma ma cũng không chịu nổi, muốn làm nhanh làm chóng chuyện được sai để về phủ sưởi ấm.

Ngày thứ ba, tại phía tây thành sau khi phân phát xong củi, cháo và vải thô, mọi người của Triệu phủ thu dọn đồ vật và rời đi.

Khi Phó Nguyệt nâng đồ vật trở về, ở chỗ đường ngoặt, chân nàng bị vấp một cái suýt nữa té ngã.

Nàng cúi đầu thì nhìn thấy, nàng vấp phải một cái chân nhỏ lấm lem bị tím tái vì lạnh.

Nhìn qua hẳn là một đứa trẻ.

Phó Nguyệt vốn định đi, trên thế gian này có rất nhiều người số khổ phải chịu đựng giá lạnh và đói kém, nàng chỉ là một nha hoàn, có thể làm được cái gì chứ.

Đi được vài bước, lòng bàn chân dường như bị đông cứng lại.

Nàng khẽ cắn môi, nhưng vẫn buông đồ vật trong tay xuống, xoay người trở lại.

Khi ở hiện đại, nàng là cô nhi, nhưng nàng gặp được viện trưởng, mụ mụ, trên con đường trưởng thành còn được vô số nhà hảo tâm giấu tên quyên tặng từ thiện.

Đi tới nơi này, nàng là nô tỳ, nhưng nàng gặp phu nhân đời trước, tiểu thư, Lý ma ma…

Nàng bất hạnh, cũng từng oán ghét số mệnh bất công.

Nhưng nàng lại cảm thấy may mắn, nàng vẫn được sống khỏe mạnh.

Phó Nguyệt quỳ gối xuống nền đất tuyết, vươn tay đẩy ra cỏ khô rách nát kia.

Đứa trẻ đầu tóc bù xù đang trợn tròn mắt nhìn về phía nàng.

Gương mặt hắn gầy yếu, trên người đầy vết tím tím xanh xanh, run nhè nhẹ, nhưng một đôi mắt đen nhánh vẫn có sức sống ngoan cường, kiên quyết không chịu khép lại.

Không chế.t là tốt rồi.

Phó Nguyệt lấy ra túi tiền trên người, bên trong có nửa lượng bạc cùng một lọ thuốc cao bôi da nẻ vừa mới mở ra dùng.

Nàng đưa bình thuốc nhỏ và ngân lượng nhét vào trong tay Phương Mãnh, cuốn ngón tay hắn nắm chặt lại, lạnh giọng nói: “Cho ngươi cơ hội sinh tồn, nhưng lần sau có thể ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa, nhất định phải tự cứu lấy mình!”

“Thủy Linh! Nha đầu ngươi làm gì thế, đi thôi!” Lý ma ma đang gọi nàng.

“Ta tới đây!” Phó Nguyệt trả lời.

Nàng đứng dậy, nâng đồ vật trên mặt đất lên một lần nữa, quay trở lại đội ngũ cùng mọi người, cùng nhau đi về Triệu phủ.

Chuyện này với nàng mà nói, chẳng qua là cho đi một ít thiện ý mà nàng đã từng nhận được, nàng làm theo cái tâm của mình, không có ý đồ gì khác, không lâu sau Phó Nguyệt đã quên luôn chuyện này.

Chứ đừng nói đến ngày sau có thể nhớ được đứa trẻ kia là ai.

Giọng nói dịu dàng lạnh lùng đột nhiên đánh thức ý thức của Phương Mãnh, hắn nắm chặt đồ vật trong tay, nhìn tiểu cô nương tú lệ kia đi xa.

Ý thức cầu sinh mãnh liệt trỗi dậy, hắn thất tha thất thểu bò dậy.

Dựa vào số bạc trong tay, Phương Mãnh sống qua mùa đông này.

Dựa vào cái đầu thông minh lanh trí và hữu ích của chính mình, hắn gia nhập Cao Nghĩa Môn, không muốn sống bình lặng mà liều lĩnh tranh đấu, được mọi người trong thành này tôn xưng một tiếng “Phương tam gia”.

Sau đó, hắn tìm người hỏi thăm nhà tổ chức bố thí ngày đó, hóa ra là nhà tri phủ Triệu đại nhân.

Mặc dù Phó Nguyệt chỉ là đại nha hoàn ở Triệu phủ, với hắn mà nói cũng là một đám mây trên cao.

Ai ai cũng nói Phương tam gia liều lĩnh, tàn nhẫn, nhưng không biết là mấy lần hắn nhìn thấy cô nương ngẫu nhiên xuất phủ kia cũng không dám đi lên phía trước nói lời cảm tạ.

Về sau, khi hắn trở về từ chuyến ra khỏi thành làm việc đã nghe tiểu đệ nói Triệu phủ được thăng chức trở về kinh.

Nàng là đại nha hoàn của đại tiểu thư Triệu phủ, chắc sẽ đi theo Triệu phủ đi tới nơi phồn hoa hơn.

Thế mà không ngờ rằng tại thành Thạch Châu này lại gặp được Phó Nguyệt một lần nữa, hơn nữa nàng đã gả chồng, lại gả cho một tên tiểu tử nhà nông.