Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 153: Giới hạn số lượng mua 1




Phó Nguyệt đã giao hẹn xong với nhà nuôi bò kia, mỗi ngày sẽ mang sữa bò tươi tới nhà.

Sữa bò không nhiều lắm, trời nóng thì thời hạn sử dụng điểm tâm càng ngắn hơn.

Cho nên điểm tâm được bán trong ngày khai trương hôm nay là được chuẩn bị từ hai ngày trước.

Nhìn đám người chen đầy trước quầy, Phó Nguyệt lại thầm nhẩm lại trong lòng số lượng điểm tâm hôm qua kiểm đếm.

Chỉ có thể giới hạn số lượng mua!

Dưới ánh mắt sốt ruột của cả đám người đang nhìn chằm chằm, Phó Nguyệt bình tĩnh mở miệng: “Mỗi người chỉ được mua mỗi loại mười lăm cái, bán hết là ngừng, ngày mai mời tới sớm nhé.”

Đám gã sai vặt nóng nảy: “Quá ít! Bà chủ Phó, chúng ta đều nói, trong phủ nhiều người cần mua nhiều.”

Phó Nguyệt ôn tồn mà giải thích: “Bởi vì nguyên liệu nấu ăn khó tìm, trình tự làm điểm tâm cũng phức tạp, mỗi ngày làm điểm tâm số lượng có hạn, hôm nay vì khai trương nên cố ý tích cóp số lượng của hai ngày làm rồi đó.”

“Vì cố gắng để mọi người đều có thể mua được, con số đưa ra này đã coi như không ít rồi.”

Người tiến vào muộn, xếp hàng phía sau nghe nói số lượng có hạn, sợ đến lượt mình sẽ không mua được, vội vàng đổi lời nói thúc giục người phía trước: “Mười lăm cái cũng không ít, người đằng trước nếu chê ít không cần thì nhanh đi đi, chúng ta còn đang chờ đây này!”

Gã sai vặt ở Viên phủ xếp hàng đầu tiên bám chặt vào quầy, ổn định thân hình khi bị đám đông phía sau chen chúc nói: “Muốn, bốn loại ta đều muốn mua! Mười lăm cái thì mười lăm cái, bà chủ Phó gói cho ta trước đi!”

Hắn nói xong liền định lấy túi tiền ra trả tiền.

Phó Nguyệt lại bất đắc dĩ ngăn cản hắn: “Hôm nay chỉ làm mẫu mấy cái bánh kem này, nếu mọi người muốn về sau có thể đặt trước.”

Gã sai vặt há hốc mồm, hắn thăm dò nhìn về phía bánh kem tinh xảo đẹp đẽ kia, đảo mắt nói: “Bà chủ Phó, ngươi có mấy cái bánh mẫu liền mà, chỉ cần để lại một cái làm mẫu thôi, những cái khác bán cho chúng ta.”

Làm hàng mẫu cho mọi người tham khảo, giữ lại một cái cũng đủ rồi.

Phó Nguyệt liền gật đầu đồng ý, nhưng lại nhanh chóng bồi thêm một câu: “Hôm nay một người chỉ có thể mua một cái nha.”

“Một cái thì một cái, ta sẽ đặt trước một cái bánh kem, phải đợi bao lâu?”

Phó Nguyệt: “Cái bánh kem này là nửa lượng bạc, bình thường bánh kem sẽ to hơn gấp bảy, tám lần cái bánh này, giá năm lượng bạc một cái, nếu đặt bánh thì phải đặt cọc một lượng bạc, tiền đặt cọc không hoàn trả, chiều mai tới lấy là được.”

Gã sai vặt của Viên phủ không nói hai lời, đưa một lượng rưỡi bạc cùng 360 đồng ra giao cho Phó Nguyệt.

Hiện tại chỉ chi chút tiền, khi hắn ra phủ quản gia đã chi trước cho hắn mười lượng bạc kia kìa.

Phó Nguyệt nhanh nhẹn tiếp nhận bạc, ghi sổ và viết hóa đơn đặt hàng cho hắn.

Hóa đơn được Phó Nguyệt tìm một cửa hàng bán giấy trong thành đặc biệt chế tạo, một tờ có nội dung giống nhau cả hai bên, ghi lại các thông tin như ngày tháng, từng loại mặt hàng, giá cả kèm theo và địa chỉ v..v., sau khi điền xong thì xé ở giữa.

Phó Nguyệt ra hiệu cho gã sai vặt ký vào hóa đơn: “Hóa đơn này ngài cất đi, ngày mai người nào đến ký tên thì mang theo hóa đơn tới, mới có thể ký tên thẩm tra đối chiếu và thanh toán nốt số tiền còn lại rồi lấy bánh kem đi”.

“Nếu ngài muốn thay đổi thời gian lấy bánh thì có thể tới báo trước một tiếng, chúng ta thương lượng kéo dài thời hạn, nếu không quá hai ngày chưa lấy hàng thì hóa đơn tự động trở thành phế thải nhé.” Phó Nguyệt chỉ vào mấy hàng chữ nhỏ viết trên hóa đơn, giải thích rõ ràng với hắn.

Mua mấy thứ mà còn phải chú ý nhiều như vậy sao? Hắn trịnh trọng mà gấp gọn trang giấy hơi mỏng này, để vào trong lòng ngực.

“Khách nhân số 1, điểm tâm của ngài đã đóng gói xong!”

Tiêu Thái đã đóng gói xong số lượng điểm tâm mà Phó Nguyệt báo.