Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 157: Thêu chữ thập 1




Ngày thứ hai cửa hàng khai trương, trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Thái và Phó Nguyệt đã dậy sớm tiếp tục công việc.

Tiêu Thái đưa Tiêu Giản đi học, khi trở về, Phó Nguyệt đã bày biện xong hết thảy các loại điểm tâm.

Hai người từ hôm qua đến sáng nay bận rộn luân phiên, ba loại điểm tâm nhỏ mỗi loại chuẩn bị 300 cái, bánh kem cũng làm xong hai mươi cái, không có sức để làm thêm nữa.

Phó Nguyệt vốn dự tính số lượng hôm nay như thế cũng coi như đủ rồi.

Không ngờ là, mở cửa hàng chưa đến một canh giờ lại hết sạch…

Hôm nay ngoài đám gã sai vặt của các phủ ngày hôm qua mua được, còn có những vị khách bình thường đã được thưởng thức qua mùi vị bánh tranh nhau xếp hàng.

Bất đắc dĩ, Tiêu Thái giương giọng nói cho những khách nhân đang chờ ở phía sau rằng cửa hàng đã bán hết.

“Ông chủ Tiêu, ta đã tới đây xếp hàng hai ngày!”

“Thật sự ngại với vị khách này, bổn tiệm hôm nay đã bán hết toàn bộ điểm tâm rồi.”

“Vậy các ngươi làm nhiều chút đi.” Vị khách lẩm bẩm oán giận vài tiếng, sau đó tan đi.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày trước cửa hàng dòng người như nước.

Mặc dù ba ngày sau không hề có chiết khấu, khách nhân đã thưởng thức qua đồ ăn mới đã bớt dần đi, nhưng mỗi ngày cửa hàng vẫn không đến buổi chiều đã bán hết sạch và đóng cửa, ngay cả bánh kem đặt hàng cũng đã đặt đến nửa tháng sau.

Cho nên hai người vẫn luôn bận rộn, gánh nặng ngọt ngào này chẳng gì sánh được.

Đêm nay, Phó Nguyệt đang ngồi ở trong phòng ngâm chân.

Mấy ngày hôm nay đứng lâu, chân nàng hơi đau một chút, Phó Nguyệt cúi người nhẹ nhàng đấm cẳng chân đau nhức.

Tiêu Thái đi tới, x0a nắn chân cho nàng với lực độ vừa phải.

Dưới ánh nến vàng vọt, hai người hoàn toàn im lặng nhưng ngầm mãn nguyện trong lòng.

Phó Nguyệt dùng gót chân nhỏ trắng nõn chạm vào nước: “A Thái ca, được rồi.”

Tiêu Thái liền bàn tay mát xa lại, lấy cái khăn vải mềm ở bên cạnh nhẹ nhàng chà lau sạch sẽ chân cho nàng.

Hắn hơi đau lòng nói: “Tiểu Nguyệt, nếu không chúng ta thuê mấy người đi.”

Mấy ngày nay Phó Nguyệt bận rộn vất vả hắn đều tận mắt trông thấy.

“Đợi hai ngày nữa xem sao. Nếu vẫn bận như vậy, chúng ta lại cân nhắc thêm.”

Phó Nguyệt cũng mệt mỏi, nhưng vẫn có thể nhịn được. Qua một khoảng thời gian nữa, việc buôn bán ở cửa hàng vẫn ổn định và tốt như vậy, nàng cũng sẽ cân nhắc thuê hai người phụ giúp một chút.

Trong khoảng thời gian này Tiêu Thái cũng dành mọi thời gian ở cửa hàng, không có thời gian rảnh trở về núi săn thú.

Phó Nguyệt cảm thấy trói buộc hắn vào cửa hàng chỉ làm mấy việc cần sức lực thì lãng phí tài năng.

Có thuê người hay không, thuê bao nhiêu người thì Phó Nguyệt quyết định là được. Tiêu Thái thấy nàng đã có tính toán trước liền không nhiều lời nữa.

Mấy ngày sau, tiểu nhị trong cửa hàng Lý Đình tới cửa mời Phó Nguyệt, chỉ nói là chủ nhân có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Phó Nguyệt thay đổi xiêm y, đi theo hắn tới tiệm vải Lý Ký.

“Đình tỷ, ta tới rồi đây, xảy ra chuyện gì gấp vậy?”

“Chuyện tốt chuyện tốt, Nguyệt muội muội mau đến xem” Lý Đình mặt mày hớn hở mà kéo nàng tới cái bàn bên cạnh.

Bà trải mấy mảnh vải lần lượt ở trước mặt Phó Nguyệt và nói: “Đây là vải vóc mà ông chủ Chung sai người đưa tới, muội nhìn xem có hợp ý không?”

Phó Nguyệt cũng không khách sáo, tay cầm từng miếng vải lên so sánh.

Rất nhiều thợ thủ công bỏ thời gian ra làm, căn cứ theo miêu tả của Lý Đình, mảnh vải của ông chủ Chung đưa tới đã phù hợp với yêu cầu.

Vải được dệt từ sợi gai hỗn hợp cùng sợi bông, để lại khoảng cách hình ô vuông, có thể chống mài mòn và giặt được.

Phó Nguyệt cười cầm mảnh vải kia để vào tay Lý Đình: “Mảnh này là được.”

Lý Đình: “Vậy chúng ta có thể bắt đầu thêu chữ thập rồi?”

Phó Nguyệt gật gật đầu: “Mảnh vải này ta lấy về thêu mấy mẫu trước, để tỷ có thể hiểu thêm về nó hơn.”

“Được, được, được, muội mang đi đi, ta có thể chờ.”