Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 162: Mua người 2




Mua người 2

“Lão bà ta cũng từng làm việc ở gia đình giàu có, phu nhân ngài nhìn ta xem.” Một bà lão khác cũng cười nịnh đối với Phó Nguyệt.

Ba người Thạch gia nghe thấy giọng nói hiền lành liền nhìn về phía nàng.

Nghe thấy mấy người kia đang ra sức chào hàng, Thạch bà bà mới phản ứng lại, bà vội vàng dập đầu với Phó Nguyệt nói: “Phu nhân! Việc gì lão bà cũng có thể làm được, cháu trai cháu gái ta cũng ăn ít, có thể làm không ít việc. Cầu xin phu nhân mua cả ba chúng ta đi.”

Phó Nguyệt tránh cái dập đầu của bà, tạm thời mặc kệ bà, chỉ lạnh lùng mà hỏi môi giới Lưu hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

“Mười lượng! ngài có thể mang đi cả ba người.” Thấy nét mặt nàng lạnh nhạt, tựa như chỉ thuận miệng hỏi một chút, không phải bộ dáng nhất định phải mua. Môi giới Lưu báo giá xong hơi thấp thỏm một chút.

Bán đi lấy lại vốn còn hơn là giữ trong tay càng bị thiệt hơn.

Phó Nguyệt không nói chuyện.

Thấy nàng dường như không hài lòng xoay người muốn đi, Môi giới Lưu một lần nữa ngăn nàng lại đổi giọng: “ấy, ấy, ấy, phu nhân ngài từ từ. Sáu lượng! Chỉ cần sáu lượng!”

Phó Nguyệt dừng lại bước chân, yên lặng nhìn hắn.

Môi giới Lưu rụt rụt cổ, xoa xoa tay nói: “Thật sự không thể bán kém hơn nữa, ta mang bọn họ tới đây, còn cho ăn ngon uống tốt nuôi mấy ngày, dù sao ta cũng phải vất vả kiếm một chút tiền công chứ?”

Ăn ngon uống tốt?

Phó Nguyệt nhìn ba người gầy trơ cả xương, bệnh tật trên mặt đất, trong lòng lặng lẽ khinh bỉ.

Nhìn bé trai trên mặt đất sau khi bị đánh càng thở yếu ớt nhưng vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, Phó Nguyệt xoay người nhìn Tiêu Thái.

Tiêu Thái gật đầu, ăn ý mà lấy ra sáu lượng bạc đưa cho Môi giới Lưu.

Môi giới Lưu vui mừng khôn xiết mà tiếp nhận: “Cảm ơn ngài! Ngài chờ chút, ta lấy khế ước bán thân của ba người bọn họ ra.”

Đã có người thanh toán nhiều bạc hơn, lão ma ma của Hồng Trần Lâu liền nhổ toẹt một ngụm nước bọt xuống mặt đất, mắng: “Đen đủi, chúng ta đi.”

Tráng hán nghe lệnh buông lỏng tay, tiểu nha đầu lăn xuống đất, cô bé lập tức nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến sau ca ca để trốn.

Chỉ chốc lát sau, Môi giới Lưu liền mang khế ước bán thân của ba người Thạch gia tới.

Phó Nguyệt tiếp nhận cẩn thận xem xét, xác nhận không có vấn đề gì mới thu hồi lại.

Đám người tới vây xem thấy không còn náo nhiệt nữa liền tản đi.

Có người khen cả nhà này tốt bụng, cũng có người nói bọn họ ngốc, mua người mà lại không mua người rắn chắc khỏe mạnh làm được việc, chọn ba người ốm yếu này chẳng phải là ngốc sao.

“Có thể đứng lên không?” Phó Nguyệt hỏi hai người đang quỳ rạp trên mặt đất.

“Không có vấn đề gì, phu nhân, chúng ta không sao cả.” Thạch bà bà sợ chủ nhân mới ghét bỏ bọn họ, vội vàng muốn bò dậy chứng minh thân thể chính mình có thể đứng được.

Bé trai mím môi, tay vịn vào muội muội chật vật đứng lên, sau đó cùng muội muội đỡ lấy nãi nãi.

Sau đó hắn mới nhìn về phía Phó Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, chúng ta có thể đi.”

“Đi thôi.” Phó Nguyệt thấy trên thân thể ba người bọn họ hết vết thương nọ đến vết thương kia, thở dài, “Các ngươi đi theo đi.”

Phó Nguyệt và Tiêu Thái nắm Tiêu Giản đi ở đằng trước, huynh muội Thạch gia đỡ nãi nãi lặng lẽ theo sau.

Đi được một lát, bọn họ ngừng lại ở trước một hiệu thuốc nhỏ.

Phó Nguyệt: “Đều vào khám đi.”

Thạch bà bà nhìn thấy cửa hiệu kia, sao còn không biết chủ nhân đang muốn cho bọn họ khám bệnh.

Bọn họ đã khiến chủ nhân mất một khoản bạc, hiện giờ xem bệnh sẽ lại tốn bạc tiếp, Thạch bà bà vội từ chối nói: “Chủ nhân, chúng ta chỉ bị thương ngoài da, hai ngày nữa là khỏe thôi. Vết thương nhỏ không cần khám……”

“Tới thì cũng tới rồi. Khám sớm thì khỏe sớm, mới có thể giúp ta làm việc.” Không đợi bà ta cự tuyệt, Phó Nguyệt lại nói, “Ta là chủ nhân, mọi thứ phải nghe ta.”