Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 176: Đưa sản phẩm mới ra thị trường 2




Chỉ trong chốc lát, hắn mở to mắt, cười nói với Phó Nguyệt: “Bà chủ Phó đúng là không tốt, có món ngon thế này sao ngài còn giấu giếm, không làm sớm để đưa ra bán hả.”

Chà, nhìn như vậy là biết không tồi rồi, đáng tiếc là trước mắt, sản phẩm mới sắp bán hết rồi.

Phó Nguyệt mím môi, cười nhận lấy câu khích lệ này.

Thạch Dương bận rộn xuyên qua đám người, lúc này chủ động mở miệng cười nói: “Chủ nhân của ta có không ít thủ pháp độc nhất vô nhị. Các ngài thường xuyên tới đây thì sẽ có càng nhiều bất ngờ hơn nữa đó.”

“Hả! A Dương tiểu ca nói ta nhớ kỹ, sẽ thường xuyên tới.”

Hôm nay hàng mới được đưa ra thị trường bán không tồi, ngược lại còn bán hết sớm hơn ngày trước rồi đóng cửa.

Buổi chiều, Tiêu Thái tiếp tục đi ra ngoài tìm kiếm nguồn cung cấp sữa bò mới, Phó Nguyệt liền mang theo mọi người chuẩn bị hàng tiếp theo.

Có người gõ cửa, Thạch Dương đi ra xem xét.

Rất xa, Lý Đình chưa thấy mặt đã thấy tiếng trước.

“Tiểu Nguyệt muội muội, muội phải giúp giúp tỷ tỷ mới được!”

Thạch Mãn đưa nước trà lên cho mọi người.

Phó Nguyệt: “Tỷ tỷ uống miếng nước đừng nóng vội, có gì từ từ nói.”

“Ôi dào, là hai ma tinh nhà ta kia kìa.” Lý Đình xoa thái dương đau đầu, “Hôm nay chẳng phải nhà muội đưa ra sản phẩm mới sao, gã sai vặt nhà ta cũng mua.”

Phó Nguyệt gật đầu, nàng cũng có ấn tượng với gã sai vặt quen mặt kia.

“Món bánh wagashi đào của bọn muội ăn ngon, con gái nhỏ của ta nếm một cái liền không nỡ ăn hết luôn, cứ khăng khăng để dành để ăn dần. Ai ngờ là con trai ta từ thư viện trở về hạ nhân lại mang nhầm điểm tâm ấy lên cho nó, nó liền ăn hết sạch, chẳng để lại một miếng nào. Hiện giờ trong nhà đang làm ầm ĩ kia kìa.”

Lý Đình nhiều tuổi mới có một nhi nữ, hận không thể chiều chuộng lên tận mây xanh, mỗi khi con gái nhỏ của bà khóc lóc thì cả nhà cũng chẳng làm được việc gì.

Vì để dỗ dành con gái nhỏ, bà cũng chỉ có thể mặt dày chủ động tới cửa tìm Phó Nguyệt để mua thêm một ít.

Phó Nguyệt nghe bà nói xong, nhất thời cũng dở khóc dở cười.

“Chính muội thật sự phải cảm tạ mọi người cổ động và yêu thích đó. Hôm nay đúng là đã bán hết sạch, hiện giờ muội cũng vừa làm xong mấy cái, nếu Đình tỷ không chê thì mang về trước đi.”

Lý Đình vội nói: “Có mấy cái là đủ rồi, lấp kín miệng của tiểu quỷ kia là được.”

Chờ Phó Nguyệt đóng gói xong, tuy không đáng mấy đồng tiền, nhưng Lý Đình vẫn căn cứ theo mức giá mà thanh toán, sau đó mới cảm thấy mãn nguyện chạy về nhà.

**

Lần này mặc kệ số lượng có bao nhiêu, Tiêu Thái chạy quanh thành trấn, cuối cùng lại tìm được mấy hộ nhà nông có thể cung cấp ổn định lượng sữa bò.

Có bài học kinh nghiệm trước đó, Tiêu gia liền ký kết giao ước với những người này.

Có điều thường thường những quy tắc mới cũng được Phó Nguyệt đặt ra.

Chỉ có không ngừng ra mắt những món ăn mới thì cửa hàng điểm tâm mới có danh mục món ăn phong phú hơn, càng hấp dẫn các khách nhân hơn.

Chỉ tiếc là cho dù có thêm ba người Thạch gia, nhưng muốn chuẩn bị chủng loại nhiều hơn thì bọn họ vẫn chỉ có thể bán ra theo số lượng có hạn.

Giải quyết xong xáo trộn nhỏ do việc tăng giá đột ngột gây ra, Tiêu gia trở lại yên bình, thanh thản một lần nữa.

Trong nhà đã đưa ra điểm tâm mới, Phó Nguyệt liền dự định mang một ít về thôn xem sư phụ cùng nhà trưởng thôn.

Tiêu Thái nghĩ nghĩ: “Chờ cuối tháng A Giản được nghỉ học, chúng ta cùng nhau trở về thăm sư phụ.”

Lão gia tử không nói nhiều, mỗi khi hắn lên núi cũng chỉ hỏi một chút về tình hình của A Giản và Phó Nguyệt.

Có lẽ cũng rất nhớ Tiêu Giản.

Phó Nguyệt cười gật đầu: “Cửa hàng có Thạch Dương và Thạch bà bà, có lẽ một ngày cũng không có vấn đề gì. Ta trở về làm bữa cơm cho sư phụ.”

Ngày 28 tháng sáu.

Tiêu Giản cố ý cất chữ cái mà chính mình viết được phu tử khen vào trong túi sách, muốn mang về cho Tôn Trường Minh xem.

Phó Nguyệt cười bảo cậu bé tự thu dọn đồ vật, mặc kệ cho cậu bé cao hứng.

“Hàng hóa trong cửa hàng ta đã ghi chép lại và chuẩn bị tốt. Thạch Dương hiện tại cũng biết đọc số, biết viết, ngươi liền phụ trách tính sổ lấy tiền đi. Hôm nay Thạch bà bà vất vả lấy hàng cho khách nhân rồi đóng gói.”

Phó Nguyệt sắp xếp công việc cho hai người bọn họ rồi hỏi: “Thạch Dương có thể làm tốt hay không?”

Tiểu tử này biểu hiện càng ngày càng tốt, Phó Nguyệt cố ý để hắn thử xem.

Thạch Dương vừa kích động vừa căng thẳng.