Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 239: Cáu kỉnh 2




Phó Nguyệt trò chuyện với bọn họ một lát, tò mò hỏi Trương thẩm: "Trương thẩm, sao hôm nay tam muội không đến vậy?"

Nói đến con dâu út, Trương thẩm mặt mày hớn hở, ghé sát vào thấp giọng nói: "Nương tử Thế Thịnh ra tết cứ nôn mãi, đại phu đến khám nói có rồi, mới hơn một tháng! Con bé phản ứng lớn quá đang nằm ở nhà đấy, lúc này không thể đến lễ thanh tẩy của Nhu Nhu, con đừng để ý a."

Phó Nguyệt khoát tay, chân thành nói: "Không đâu không đâu, không sao hết. Đệ muội không thoải mái thì nghỉ ngơi cho thật tốt."

“Chúc mừng nhà Trương thẩm có thêm cháu trai.”

“Hì hì hì…”

Thấy thời gian không còn sớm, Trương thẩm đứng dậy: “Chúng ta còn phải đi thăm nương tử của Thế Thịnh, lần đến lại đến thăm con.”

"Ngài có thời gian thì đến chơi."

Tiễn bước người Tôn gia xong, Tôn Trường Minh cũng muốn quay về trên núi.

"Sư phụ, ngài ở thêm hai ngày đi." Tiêu Thái khuyên nhủ.

"Không được. Các ngươi bây giờ toàn bộ đều ổn là được, ta cũng không giúp được gì."

"Không cần ngài giúp gì cả, ngài ở nhà A giản cũng rất vui."

"Ta ở trên núi tự tại hơn. Được rồi, đừng giữ lại nữa, ngươi chăm sóc trong nhà cho tốt, sau này cũng là người làm cha rồi."

Tiêu Thái im lặng gật đầu đồng ý.

Tôn Trường Minh lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, mở ra, là một khoá bình an màu bạc sáng lấp lánh.

"Đưa cho Nhu Nhu, ngươi thay bé nhận lấy."

Tôn Trường Minh đưa trang sức bạc đến trước mặt Tiêu Thái. Tiêu Thái lắc đầu không chịu nhận: "Sư phụ, ngài đừng tiêu tốn như vậy."

"Cho Nhu Nhu chứ không phải cho ngươi, mau nhận lấy!" Tôn Trường Minh nhướng mày, khí thế so với Tiêu Thái càng thêm uy nghiêm.

Sau đó giọng nói Tôn Trường Minh hoà hoãn: "Coi như ta thay cha nương ngươi cho cháu gái, nhận lấy đi."

Tiêu Thái trong chốc lát không nói nên lời, đưa tay nhận lấy. Chiếc khoá bình an nho nhỏ nặng tựa nghìn vàng.

"Được rồi, ta đi đây."

Trong ánh chiều tà của buổi chiều, Tiêu Thái im lặng đứng ngoài cửa viện, nhìn theo bóng lưng rộng lớn của sư phụ dần dần đi xa.

Trong ngày ở cữ, Nhu Nhu có Tiêu Thái và Thạch bà bà giúp chăm sóc, Phó Nguyệt vẫn còn bị hoảng loạn do trầm cảm.

Các lão nhân đều nói trong những ngày ở cữ không thể gặp gió, không thể gội đầu, không thể...

Tiêu Thái lấy những quy tắc này làm tiêu chuẩn của mình và nghiêm khắc thực hiện.

Vậy nên phạm vi hoạt động của Phó Nguyệt chỉ còn ở đông sương phòng.

Nhịn sáu bảy ngày không tắm rửa, Phó Nguyệt cầm lấy tóc để dưới mũi Tiêu Thái, nhịn không được tỏ ra cáu kỉnh: "Chàng ngửi thử đi, ta sắp thối đến nơi rồi!"

Người hiện đại rất chú ý đến việc khoa học khi ở cữ, có rất nhiều bà mẹ gội đầu và tắm.

Tiêu Thái thật sự hướng về phía trước ngửi một cái: "Vợ à, không có hôi."

Phó Nguyệt chống nạnh đứng trước mặt Tiêu Thái, trừng mắt: "Tiêu Thái! Ta muốn đi tắm!"

"Không được!" Tiêu Thái công chính nghiêm minh nói.

Nhìn nương tử mình trừng mắt, giống như mèo con xù lông, Tiêu Thái ngừng cười, dịu dàng ôm lấy nàng dỗ dành nói: "Vợ à, trong tháng cữ không thể tắm, nàng nhịn thêm một chút nữa, chưa đến vài ngày nữa thôi."

Phó Nguyệt đẩy hắn ra, nàng vẫn đang tức giận: "Cách nói này không khoa học! Ta phải tắm rửa!"

"Khoa học?" Tiêu Thái mờ mịt.

"Dù sao ta cũng phải tắm rửa. Nếu chàng không mang nước nóng cho ta, ta tự mình ra ngoài!" Phó Nguyệt làm bộ đi ra ngoài hai bước.

Trong phòng không thông thoáng lắm, nàng luôn cảm thấy có mùi máu hoà với mùi sữa vân vân... Các loại mùi vị lộn xộn vô cùng kỳ quái, cũng không biết Tiêu Thái làm thế nào còn có thể vui vẻ đứng trong phòng cùng nàng mỗi ngày.

Tuy nói mùa đông ít đổ mồ hôi, nhưng nếu không tắm rửa, nàng thật sự cảm thấy chính mình sắp thối rồi!

"Được được được, nàng đừng đi ra ngoài, để ta lấy nước ấm đến cho nàng." Đối với Phó Nguyệt, Tiêu Thái luôn không có biện pháp: "Có điều, trời lạnh tắm rửa ngộ nhỡ lạnh cóng thì làm sao bây giờ? Chúng ta lau một chút là được ha."