Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 318: Bệ hạ 1




Diệp Thiên Trung kinh nghiệm phong phú, viết thư hối lỗi nghiêm chỉnh, trật tự rõ ràng.

Đầu tiên là chân thật ghi chép lại trật tự những xung đột giữa hai bên đã qua, sau đó nghĩ lại chính mình mặc dù vì bảo hộ biểu đệ cũng không nên chủ động ra tay. Sau đó giả thiết nếu gặp lại tình huống này một lần nữa, hắn sẽ dùng tài hùng biện để đưa ra các lý lẽ phản bác lại, bắt lấy đám vô cớ sinh sự đưa cho phu tử phân xử và phạt lỗi. Phu tử không phân xử được thì hắn còn có hoàng đế cữu cữu làm chủ.

Hoàng đế cữu cữu anh minh thần võ, bao dung cái thiện, diệt trừ cái ác… nhất định có thể chủ trì công bằng cho hắn! Đoạn này tóm tắt lại cũng phải đến trăm chữ với ngôn từ nịnh hót, số lượng chữ còn nhiều hơn cả đoạn tổng kết hối lỗi ở phần trên.

Đương nhiên, đoạn cuối cùng hắn còn giản lược đề ra một câu, nếu có người trực tiếp ra tay, hắn cũng không sợ nghênh địch phản kích.

Tề Chước nhìn tờ giấy mà cháu ngoại viết với “tình ý chân thành”, dở khóc dở cười.

Cái tên tiểu bá vương dẻo miệng láu cá này. Được rồi, ai bảo ông là… hoàng đế cữu cữu anh minh thần võ, bao dung cái thiện, diệt trừ cái ác chứ.

Còn về phía người là ngọn nguồn gây ra chuyện này là Tiêu Giản, ông cũng biết là con cháu của người phương nào. Diệp Trạch đã sớm dâng thư lên nói rõ. Năm đó toàn bộ hành trình việc Diệp Trạch vì muội muội ruột thịt mà nổi điên đoạn tuyệt quan hệ đã được ông tận mắt chứng kiến.

Diệp Trạch không chỉ là tùy tướng luôn bên cạnh ông không màng sinh tử trên chiến trường, mà còn là chồng của muội muội duy nhất của ông.

Đối với Xương Bình Bá phủ chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết ăn bám vào tổ tông che chở, Tề Chước không có ấn tượng tốt gì.

Trên đại điện, phe phái hai bên đã ồn ào đến mức loạn xị bát nháo hết cả lên.

Tề Chước cất giọng sang sảng nói, khiến các đại thần đang cãi cọ hăng như gà chọi lập tức an tĩnh lại để nghe thánh ý.

“Nghe thấy lời nói của chư vị đại thần, trẫm đã hiểu được ngọn nguồn trong đó. Chuyện giữa đám con nít thì cứ để bọn nhỏ giải quyết.”

“Cháu của Xương Bình Bá là Diệp Tu Huy khi nói năng không lựa lời phê bình người khác thì để bọn họ nhận lỗi. Con của Dũng Nghị Công là Diệp Thiên Trung ra tay đánh trả khiến tổn thương người khác, nhưng nể tình là do nóng lòng bảo vệ đệ đệ, phạt Dũng Nghị Công phủ chịu trách nhiệm trả phí khám cho người bị thương.”

“Tuy lần này là do tranh chấp cãi cọ giữa đám con nít với nhau, nhưng người xưa có câu, con mất dạy là lỗi của cha. Mong rằng lời nói và việc làm của chư vị đại nhân đều mẫu mực, thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

“Thần… tuân chỉ!” Mọi người đáp.

Bệ hạ nhìn như là đánh mỗi bên 50 gậy, nhưng lắng nghe kỹ trong câu nói thì biết ông vẫn bất mãn với đám người Diệp Tu Huy chủ động mở miệng gây chuyện. Đặc biệt là câu cuối cùng kia nhấn mạnh lời nói và việc làm đều phải mẫu mực, rốt cuộc là để vị đại nhân nào chú ý chính mình chứ?!

Mà Dũng Nghị Công phủ chẳng qua chỉ bồi thường một chút tiền bạc, nhà bọn họ như vậy, còn thiếu chút tiền khám bệnh này sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người trên triều nhìn về phía đám người Xương Bình Bá với ánh mắt rất vi diệu.

Xương Bình Bá lặng lẽ trợn mắt liếc về phía nghiệp chướng con vợ lẽ ở trước mặt, sau đó tím mặt cúi đầu. Mà những nhà có con cháu đi theo Diệp Tu Huy bị răn dạy liên lụy cũng thầm hận mà nhìn về phía Xương Bình Bá. Bọn họ không dám chọc Dũng Nghị Công, nhưng bọn hắn có thể tìm Xương Bình Bá phủ để trách tội mà!

Chọn quả hồng mềm mà bóp.

Trở về phải báo cho con cháu trong nhà, về sau không được chơi thân với Diệp Tu Huy của Xương Bình Bá phủ nữa. Ở trước mặt bệ hạ mà treo tên tuổi hư hỏng gây chuyện sinh sự như thế, về sau nào còn hi vọng gì để vào triều thăng quan tiến chức?

Tề Chước: “Nếu không có việc gì nữa thì bãi triều đi.”

“Cung tiễn bệ hạ!”

Sau khi bãi triều, các vị đại nhân tụm năm tụm ba lại mà đi ra khỏi đại điện.

Xương Bình Bá đen mặt đi ngang qua người Diệp Trạch, vung tay áo, tức giận hậm hực một tiếng mắng: “Nghiệp chướng!” Sau đó liền nhanh chóng rời đi. Hôm nay ông đã mất hết mặt mũi rồi.