Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 336: Tan tiệc 1




Hai người Phó Nguyệt mang theo Tuyết Nhạn với nét mặt như thường mà đi tới Minh Ngọc Đường.

Thấy nàng đã trở lại, Diệp Thiên Linh đi tới nắm lấy tay Phó Nguyệt thân thiết hỏi: “Biểu tẩu vừa đi đâu thế, chúng ta vừa mới nói muốn đi nghe diễn xướng. Biểu tẩu đi cùng muội qua đó nhé.”

Mặc dù Diệp Thiên Linh đã gả chồng, nhưng tính tình vẫn ngây thơ như thiếu nữ vậy, thích ai thì chỉ muốn gần gũi thân cận cùng người đó. Mà Dũng Nghị Công phủ cùng Đoan Minh Hầu phủ đều có thể khiến nàng duy trì bản tính lương thiện ngây thơ này nhiều hơn. Trước mắt Phó Nguyệt hợp duyên hợp mắt nàng, vì vậy nàng muốn thân thiết với Phó Nguyệt hơn.

Phó Nguyệt liền đi cùng nàng và nói: “Trong viện có chút việc, ta trở về nhìn xem.”

Diệp Thiên Linh nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Đã giải quyết xong chưa? Nếu tẩu bận việc thì cứ đi về trước đi, chúng ta sẽ hẹn lần sau cùng nhau đi nghe diễn tiếp.”

Phó Nguyệt kéo cánh tay của Diệp Thiên Linh, dịu dàng nói: “Không phải chuyện to tát gì, chúng ta mau đi qua đi, đôi ta đừng để là người cuối cùng đến nơi.”

“Ha ha ha, thế thì biểu tẩu đi mau.”

Trong phòng nghe diễn xướng, bên cạnh chỗ ngồi của Tề Đồng để trống hai vị trí, thấy các nàng bước tới liền tiếp đón hai người tới đó ngồi.

Tề Đồng hỏi: “A Thái ngủ rồi hả?”

“Chàng ấy uống xong canh giải rượu rồi thì để chàng ấy ngủ một lát, nếu không tỉnh lại sẽ đau đầu.” Phó Nguyệt ngồi xuống, sửa sang lại góc áo.

Tề Đồng rất tán thành gật gật đầu: “Cữu cữu của cháu cũng thật là… uống quá nhiều rượu lại không uống canh giải rượu, cứ ở đó mà chờ choáng váng đầu cho mà xem.”

Tiếng chiêng trống vang lên, tiểu sinh hoa đán lên sân khấu mở miệng cất tiếng hát.

“Nương, bắt đầu rồi!” Diệp Thiên Linh kích động mà hô lên, ngắt lời hai người nói chuyện. Hôm nay Dũng Nghị Công phủ mời gánh hát đang nổi ở Vân kinh, mọi người thi nhau an tĩnh lại chuyên tâm xem diễn.

Giọng hát Ê ê a a, thời gian trôi nhanh.

Lúc Tiêu Thái tỉnh lại vẫn còn hơi choáng, hắn híp mắt lại, nằm một lát rồi mới kêu: “Tiểu Nguyệt?”

Thạch bà bà ở gian ngoài cách vách tường nói vọng vào: “Tiểu Nguyệt đi đãi khách, ngài ấy bảo ngài rửa mặt đổi bộ xiêm y mới rồi lại đi tiếp đãi tiệc tối.”

Tiêu Thái đứng dậy, xoa cái đầu còn hơi đau rồi đi ra.

“Thạch bà bà?”

Thạch bà bà buông kim chỉ trong tay nhìn về phía hắn: “A Thái ngài dậy rồi, ta sẽ ôm Nhu Nhu trở về chỗ của ta.”

Tiêu Thái đến gần chiếc giường gỗ nhỏ, chạm chạm vào bàn tay nhỏ ấm áp của Nhu Nhu.

“Nhu Nhu lại ngủ à?”

Thạch bà bà cười nói: “Buổi chiều chơi được một lát, mới ngủ không lâu đâu.”

“Ta sẽ không quấy rầy con bé, để con bé ngủ đi.” Tiêu Thái kéo cái chăn nhỏ đắp cho nữ nhi, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Thạch bà bà: “Gần một canh giờ rưỡi, hiện tại sửa soạn xong rồi đi đến tiền viện vẫn kịp.”

Chờ Thạch bà bà ôm Nhu Nhu đi khỏi, Tiêu Thái nói một tiếng, bảo các bà tử làm việc thô mang nước ấm tới cho hắn. Chỉ rửa mặt đơn giản rồi đổi xiêm y mà Phó Nguyệt đã chuẩn bị cho hắn rồi mới mang theo Diệp An đi tiền viện, cũng không hề chú ý tới việc bên người thiếu nha hoàn hầu hạ.

Tiệc tối là dành cho thân thích của Dũng Nghị Công phủ, không có nhiều người lắm, gian ngoài bày hai bàn, nội gian gồm nữ quyến cũng bày ba bàn.

Lúc Tiêu Thái đến, số người đến đã được bảy tám phần.

Diệp Trạch nhìn thấy hắn, cười lớn trêu ghẹo: “A Thái, tửu lượng của cháu không tốt lắm! Còn phải luyện nha!”

Diêu Hướng Dương cũng cười nói đỡ thay cho hắn: “Người trẻ tuổi tửu lượng kém chút. Năm đó chẳng phải chúng ta cũng phải rèn luyện từng chút từng chút một hay sao.”

Tiêu Thái: “Cữu cữu, biểu cữu.”

“Tới đây tới đây, ngồi nơi này.” Diệp Trạch đón Tiêu Thái ngồi xuống, lại nói với Diêu Hướng Dương, “Biểu đệ, đệ đừng vu khống ta nhé, lúc ta còn trẻ có thể uống được nhiều hơn A Thái ấy chứ.”

Tuy Diệp Trạch là Dũng Nghị Công quyền cao chức trọng, nhưng tiếp đãi từ những người thân thiết cho đến bạn bè lại bình dị gần gũi. Diêu Hướng Dương là chủ nhà Diêu gia đương nhiệm, ở trước mặt biểu ca vẫn luôn nhẹ nhàng tự tại, hắn lè lưỡi làm mặt quỷ nói: “Thế ai năm đó lúc thành thân bị rót đến mức cuối cùng say khướt, để chúng đệ phải nâng người lên mà đi?”