Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 464




Bùi Mặc thả lỏng mày, vui mừng vỗ tay nói: "Có! Nương hay nói đùa với ta, nói rằng muội giống như là tiểu tiên nữ gửi hồn đến sống trong nhà chúng ta vậy. Ngoại trừ nốt ruồi đỏ bên khóe mắt từ nhỏ đã có của muội, trên vai muội còn có một vết bớt nhỏ màu đỏ, ba dấu chấm nhỏ tạo thành hình một đóa hoa."

Bùi Mặc càng nói càng chắc chắn, cảnh tượng thời thơ ấu sâu bên trong trí nhớ như đang hiện lên trước mắt hắn.

Khi đó muội muội chắc khoảng tầm bốn, năm tuổi, là một đứa trẻ phấn nộn nho nhỏ, đáng yêu hơn rất nhiều so với tiểu cô nương nhà khác, hơn nữa còn rất ngoan, rất thích theo chân hắn.

Ngày ấy hắn dẫn theo Tiểu Tiểu Nguyệt đến bên bờ suối nhỏ để bắt cá, Tiểu Tiểu Nguyệt bị một thứ gì đó lượn lờ bên chân dọa cho sợ phát khóc, nghĩ rằng đó là một con rắn nhỏ, nàng vội vàng nhấc chân chạy trốn nhưng lảo đảo ngã vào trong nước, cả người ướt đẫm, oa oa khóc lớn.

Tiểu Phó Mặc thấy muội muội khóc, vội vàng ném cái sọt trúc trong tay xuống, ôm Tiểu Tiểu Nguyệt về nhà.

Sau khi nương biết ngọn nguồn câu chuyện đã cười chọc ghẹo muội muội, giúp nàng thay bộ quần áo đã ướt sũng ra. Cũng là khi đó nương đã vui vẻ nói về chuyện này, đồng thời cho hắn nhìn vết bớt.

Tiểu Phó Nguyệt nghe nương nói nàng là tiểu tiên nữ, nàng vui vẻ đắc ý, nín khóc mỉm cười.

Nghe Bùi Mặc nói như vậy, Phó Nguyệt cố gắng hồi tưởng. Trước đây nàng chưa từng chú ý sau lưng mình có ấn ký gì hay không, nhất thời không biết bản thân có giống như lời Bùi Mặc nói.

Nếu không thì về phòng tìm xem?

Tiêu Thái đè bả vai Phó Nguyệt lại, gật đầu khẳng định với Bùi Mặc.

"Đúng là Tiểu Nguyệt có ấn ký như thế." Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Nguyệt. "Đã xác định rồi, chắc chắn không nhận sai."

Bọn họ không biết, sao A Thái ca lại biết?

Đó là vì...

Sau khi phản ứng lại, gương mặt nhỏ nhắn của Phó Nguyệt đỏ bừng.

Nàng khẽ đẩy Tiêu Thái một cái, rồi trốn ra sau lưng hắn, người này thật là...

Bùi Mặc tìm được muội muội rồi, vui vẻ mất một lúc, nhưng sau đó lại ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Thái.

Củ cải trắng đáng yêu trong nhà còn chưa thu hoạch, sao lại bị heo bắt đi rồi?

Thôi thôi, ai bảo người làm đại ca như hắn lại không có mặt trong nhiều năm như vậy.

Trong đầu Tiêu Thái nhớ lại cảnh tượng kia, lúc đó hắn cũng chỉ là thuận tiện nhìn thấy ấn ký đó thôi, bên tai hắn ửng đỏ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

"Tiểu Nguyệt, bây giờ muội có thể nhận ra ca ca chưa?" Bùi Mặc không thèm quan tâm Tiêu Thái, ánh mắt nhìn về phía Phó Nguyệt mang theo chút vẻ khẩn trương.

Phó Nguyệt ngẩng đầu đi đến trước mặt hắn, nở nụ cười rạng rỡ: "Ca ca."

"Ai!" Hốc mắt Bùi Mặc đỏ lên.

Hắn đã nghe một tiếng gọi này vô số lần trong giấc mộng, nhưng sau khi tỉnh mộng, mọi thứ đều tan biến.

Nhưng ngày hôm nay, rốt cuộc hắn cũng đợi được đến lúc gặp được muội muội chân thật đứng trước mặt hắn, gọi hắn một tiếng "Ca ca". Giấc mộng của hắn đã biến thành sự thật rồi!

Bùi Mặc vươn đôi tay khẽ run, ôm Phó Nguyệt vào lồ ng ngực: "Muội muội..."

"Ca, ta ở đây."

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Bùi Mặc chậm rãi ôm chặt, hắn ghé vào bên tai Phó Nguyệt, giọng nói đứt quãng. "Thật xin lỗi, ca ca không bảo vệ tốt cho muội, đã để muội phải chịu khổ nhiều năm như vậy."

Phó Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, không khỏi ôm chặt hắn, nước mắt rơi xuống lã chã.

Nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt không nghe lời nàng, không nhịn được mà tuôn rơi.

Phó Nguyệt nhẹ giọng trả lời: "Ca ca, không có việc gì, ta vẫn sống tốt mà. Chúng ta đều sống tốt."

Năm đó chuyện chia ly là điều mà những hài tử như bọn họ không thể ngăn cản được. Vì chuyện này mà Bùi Mặc vẫn tự trách đến ngày nay.

"Về sau, ca ca sẽ bảo vệ muội."

Trong lòng Bùi Mặc âm thầm nói với cha, nương, hai người yên tâm đi, cuối cùng con cũng đã tìm thấy muội muội rồi. Nếu hai người trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho muội muội tiếp tục hạnh phúc bình an.