Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 111-112




111

Người thông minh nói chuyện với nhau, không cần phải nói quá rõ ràng. Đường Thư Nghi nói Ngô Quốc Lương sau này chiếu cố đến Tiêu Ngọc Thần nhiều hơn, có nghĩa là khi phủ Vĩnh Ninh hầu muốn dùng đến Ngô Quốc Lương, ông ta không thể trốn tránh. Lời đảm bảo này Trương lão phu nhân nói, dù sao bà ấy cũng không phải là Ngô Quốc Lương, cho nên chỉ có thể nói sẽ chuyển lời đến Ngô Quốc Lương.

Nói xong chuyện này, lại nói chút chuyện thường ngày trong nhà, Trương lão phu nhân liền cáo từ. Đường Thư Nghi không giữ lại, bà ấy quay về còn có chuyện cần phải thương lượng với Ngô Quốc Lương. Chỉ là nàng cũng đích thân tiễn Trương lão phu nhân ra ngoài cửa, coi như cho Trương lão phu nhân đủ thể diện.

Trương phu nhân lên xe ngựa, đợi đã đi xa phủ Vĩnh Ninh hầu, nói với lão ma ma ở bên cạnh: "Vị phu nhân Vĩnh Ninh hầu này khác trước đây rất nhiều. Không chịu ăn cút thiệt thòi nào, nhưng lại không để người ta bới ra chút sai lầm."

Loã ma ma kia nhớ lại phu nhân Vĩnh Ninh hầu vừa nhìn thấy kia, khi sắc hồng hào, thần thái sáng lạn, nói: "Có lẽ là đã đi ra nỗi đau Vĩnh Ninh hầu mất."

"Không chỉ vậy, nàng ấy làm việc có kết cấu hơn trước." Trương phu nhân nói rồi thở dài một hơi: "Cũng là một người làm mẫu thân, Vĩnh Ninh hầu đi rồi, ba hài tử nhà nàng ấy cũng không khiến người ta bớt lo được bao nhiêu, nàng ấy không đứng lên thì phải làm sao?"

Lão ma ma phụ hoạ: "Đúng là như vậy."

Trương lão phu nhân dựa vào thành xe nhắm mắt lại dưỡng thần, một lúc sau, bà ấy lại nói: "Nghĩ lại Đường Quốc Công cũng vì nữ nhi này mà bận tâm không ít."

Bà ấy cảm thấy, Đường Thư Nghi giải quyết chuyện này như vậy, là Đường Quốc Công đứng sau chỉ dạy.

Xe ngựa đến Trương phủ, vừa xuống xe đã thấy Ngô Quốc Lương đang đợi ở cổng. Trương lão phu nhân hừ một tiếng mạnh mẽ, đi thẳng vào phủ, Ngô Quốc Lương ở bên cạnh nở nụ cười làm lành. Đến Thọ An Đường nơi Trương lão phu nhân ở, Ngô Quốc Lương vội vàng hỏi kết quả mọi chuyện.

Trương lão phu nhân cũng không làm khó ông ta, kể lại cuộc nói chuyện với Đường Thư Nghi, cuối cùng nói: "Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu nói, sau này mong người chiếu cố Tiêu Ngọc Thần nhiều hơn, lời này nên trả lời như thế nào ngươi tự mình xem mà làm."

Ngô Quốc Lương là một người thông minh, ta tự nhiên hiểu ý của Đường Thư Nghi. Nhưng ông ta nhất thời cảm thấy đau răng, không biết nên trả lời thế nào. Nếu là Tiêu Hoài lúc trước, ông ta sẽ đồng ý không chút do dự. Tiêu Hoài người kia mặc dù hành sự cũng không để mình chịu thiệt, nhưng quang minh lỗi lạc.

Nhưng phong cách hành sự bây giờ của phủ Vĩnh Ninh hầu có chút quỷ quyệt. Ví như lần trước Lương gia đột nhập vào trạch tử ngõ Mai Hoa, phủ Vĩnh Ninh hầu lấy lý do đá trong non bộ là do cao tăng khai quang, bắt đền nhà bọn họ ba nghìn lượng bạc.

Lần này, ở Sùng Quang tự, mặc dù mẫu nữ Phùng Thị tính kế Tiêu Ngọc Thần, nhưng Tiêu Ngọc Thần không rơi vào bẫy, ngược lại nhà bọn họ bây giờ mới là người sứt đầu mẻ trán. Nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu cảm thấy mình chịu oan ức, lời ra lời vào muốn bồi thường. Hôm này đến bồi thường, phu nhân Vĩnh Ninh hầu vô cùng thản nhiên nhận lấy, một lời khách sáo cũng không có.

Phong cách hành sự như vậy, Ngô Quốc Lương sợ rằng sau này, phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ đưa ra yêu cầu khiến ông ta vô cùng khó xử. Nhưng mà, điểm yếu nằm trong tay người khác, ông ta có thể không đồng ý sao?

"Chuyện hôn sự của Tĩnh Vân và thế tử Vĩnh Ninh hầu thì sao?" Ngô Quốc Lương vẫn có chưa chết tâm, mặc dù phong cách làm việc của phủ Vĩnh Ninh hầu bây giờ rất không... lỗi lạc, nhưng loại cách làm này nếu như để đối phó với người khác thì vẫn rất sảng khoái, ông ta không muốn kết thúc mối hôn sự tốt như vậy.

"Ngày mai từ hôn." Trương lão phu nhân thở dài một tiếng, "Tĩnh Vân và Tiêu Ngọc Thần có duyên không phận, cứ như vậy đi. Lúc từ hôn, những sính lễ lúc trước Hầu phủ đưa qua, cũng trả về đi."

112

"Cái này...."Ngô Quốc Lương do dự trong chốc lát rồi nói: "Đúng... Đúng là nên trả sính lễ lại cho bọn họ."

Bây giờ hắn không dám chiếm tiện nghi của phủ Vĩnh Ninh hầu.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Ngô Quốc Lương rời đi, ông ta còn phải về chuẩn bị là chuyện từ hôn. Sau khi ông ta rời đi, Trương lão phu nhân nói về phía bình phong: "Ra đi."

Ngô Tĩnh Vân từ phía sau tấm bình phong đi ra, vừa nãy nàng ta vẫn luôn đứng sau bình phong, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trương lão phu nhân và Ngô Quốc Lương. Nàng ta đi đến trước mặt Trương lão phu nhân rồi hành lễ: "Tĩnh Vân làm ngoại tổ mẫu bận tâm nhiều rồi."

Trương lão phu nhân thở dài một hơi, kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải nhất định phải nói thật với ta."

Ngô Tĩnh Vân thấy bà ấy nghiêm túc, vẻ mặt căng cứng, nhưng vẫn gật đầu. Trương lão phu nhân nhìn ánh mắt của nàng ta, giọng nghiêm túc: "Chuyện Tiêu Ngọc Thần giấu Liễu Bích Cầm, ngươi báo cho Lương gia biết đúng không?"

Ngô Tĩnh Vân ngạc nhiên há to miệng, không ngờ Trương lão phu nhân lại hỏi như vậy. Nàng ta vẫn luôn cho rằng chính mình làm việc không có chút kẽ hở.

Trương lão phu nhân nhìn thấy biểu tình của nàng ta, liền hiểu được mọi chuyện, bà hận thép không thánh sắt nói: "Sao ngươi có thể làm việc lỗ m ãng như vậy?"

"Ngoại tổ mẫu," Ngô Tĩnh Vân túm lấy tay áo Trương lão phu nhân, lo lắng hỏi: "Làm sao người biết?"

Trương lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, "Làm sao ta biết? Hôm nay chính Hầu phu nhân nói cho ta biết."

Ngô Tĩnh Vân càng thêm ngạc nhiên, "Làm sao có thể? Hầu phu nhân làm sao biết được?"

"Không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm." Trương lão phu nhân dùng ngữ khí không tốt nói: "Hầu phu nhân không nói làm sao nàng ấy biết, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết. Khi Vĩnh Ninh hầu còn sống, quyền cao chức trọng, cái chút thám tử vào Thượng Kinh là chuyện rất bình thường."

"Hoá ra là vì có thám tử." Ngô Tĩnh Vân thấp giọng lẩm bẩm. Nàng ta vẫn luôn nghi ngờ Hầu phu nhân cũng trùng sinh, cho dù lần trước đã thăm dò một lần, nhưng nàng ta vẫn không hoàn toàn loại bỏ sự hoài nghi trong lòng. Bây giờ xem ra là nàng ta thật sự suy nghĩ quá nhiều.

Đây cũng là lý do tại sao hôm nay Đường Thư Nghi nói với Trương lão phu nhân, chính Ngô Tĩnh Thư đã gửi thư cho Lương gia, là để nàng ta không còn hoài nghi nàng nữa.

"Cũng may Tiêu Ngọc Thần thật sự không chứa chấp nữ nhi của tội thần." Trương lão phu nhân nói.

"Ngoại tổ mẫu...."

Ngô Tĩnh Vân muốn nói Tiêu Ngọc Thần thực sự đã giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, nhưng Trương lão phu nhân đã nghiên khắc ngắt lời nàng ta, "Bất kể sự thật như thế nào, Tiêu Ngọc Thần không chứa chấp nữ nhi của tội thần."

Ngô Tĩnh Vân cúi đầu không lên tiếng, Trương lão phu nhân nghiêm nghị nói: " Thượng Kinh có biết bao nhiêu người đều nghi ngờ Tiêu Ngọc Thần thật sự giấu nữ nhi của Liễu gia, ngay cả hoàng thượng ước chừng cũng có thể hy vọng đó là sự thật, nhưng không có chứng cứ nào cả."

"Không có chứng cứ chính là làm xằng làm bậy, Lương gia chính là ví dụ. Lương gia có một Lương quý phi đứng sau tương trợ, sự việc cứ vậy trôi qua. Nếu không với phong cách hành sự trừng mắt tất báo của phủ Vĩnh Ninh hầu hiện giờ, Lương gia chắc chắn đã bị lột da rồi."

Trương lão phu nhân càng muốn nói, chuyện đó nếu như không có Lương quý phi, nếu như không phải hoàng đế cũng muốn tìm ra lỗi lầm của phủ Vĩnh Ninh hầu, Đường Quốc Công cũng sẽ lột da Lương gia.

"Phủ Vĩnh Ninh hầu không tính toán với ngươi, ước chính cũng muốn để chuyện này nhanh chóng qua đi." Trương lão phu nhân lại nói: "Ngày mai, hôn sự của ngươi và Tiêu Ngọc Thần sẽ bị huỷ bỏ, sau này ngươi không còn chút liên quan gì đến hắn nữa. Những ân ân oán oán lúc trước coi như đều bỏ đi, ngươi cũng đừng mang vướng mắc với phủ Vĩnh Ninh hầu nữa."

Ngô Tĩnh Vân gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm. Dựa vào cái gì Tiêu Ngọc Thần cả hai đời đều có thể sống tốt.