Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 319-320




319

Đến cửa hoàng cung, cầm thẻ bài của phủ Đoan vương ra, cung nhân ở cửa lập tức cho qua. Hai người vào cửa cung liền nhìn thấy một cái kiệu dừng ở bên đường, một nữ nhân trông giống cô cô chưởng sự đi về phía hai người, cong gối hành lễ: "Là Giai Ninh quận chúa và công tử phủ Đoan vương?"

Giai Ninh quận chúa gật đầu, cô cô kia mỉm cười nói: "Hoàng hậu biết hôm nay hai ngài tới đây, sớm bảo nô tỳ tới đây chờ. Quận chúa, công tử lên kiệu thôi."

Giai Ninh quận chúa hơi cúi đầu về phía nàng ấy, trái tim căng chặt khẽ thả lỏng một chút, ít nhất bề ngoài Hoàng hậu đối xử hoà khí với tỷ đệ bọn họ. Lên kiệu, đi hơn một khắc liền đến tẩm cung của Hoàng hậu.

Sau khi đi vào, tỷ đệ hai người quỳ xuống hành lễ, Hoàng hậu đứng dậy đỡ hai người họ lên, trên mặt treo nụ cười: "Hôm qua ta nhận được thiếp của hai ngươi, bổn cung mới biết tỷ đệ các ngươi đến Thượng Kinh."

Giai Ninh quận chúa trên mặt có chút xin lỗi, "Hôm kia khi đến Thượng Kinh, sắc trời cũng đã muộn, sợ làm phiền Hoàng bá phụ và Hoàng bá mẫu nghỉ ngơi, cho nên hôm nay mới gửi thẻ bài."

Hoàng hậu nắm lấy tay nàng ấy mỉm cười đánh giá trên dưới nàng ấy, sau đó quay đầu nhìn Lý Cảnh Hạo, ánh mắt mang theo thương mến, "Khi ngươi còn nhỏ, mẫu phi ngươi dẫn ngươi vào cung bổn cung gặp được ngươi một lần, còn Cảnh Hạo ta vẫn là lần đầu thấy."

Nói xong nàng ta lại thở dài: "Mẫu phi các ngươi là người tốt như vậy, không nghĩ tới còn trẻ đã..."

Nàng ta dùng khăn tay lau khóe mắt, nước mắt của Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo cũng đã rơi xuống. Hoàng hậu thấy vậy thì sững sờ, "Trách bổn cung nhắc đến chuyện khiến các ngươi đau lòng."

Lúc này, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đã rơi nước mắt đầy mặt. Hoàng hậu khẽ cau mày, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì? Chịu phải oan ức gì sao?"

Giai Ninh quận chúa kéo Lý Cảnh Hạo “bang” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, khóc lóc kêu lên: "Hoàng bá mẫu cứu mạng!"

"Này... Này là sao? Mau đứng dậy, có chuyện gì đứng dậy nói."

Hoàng hậu đang định khom người đỡ tỷ đệ hai người dậy thì một giọng nói truyền đến: "Đây là làm sao?"

Hoàng hậu ngẩng đầu liền thấy là Hoàng đế, vội vàng hành lễ, sau đó nói: "Giai Ninh và Cảnh Hạo, đến rồi liền khóc lóc kêu cứu mạng."

Hoàng đế cau mày đi tới, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo thay đổi phương hướng đầu gối, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, Giai Ninh quận chúa mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn hoàng đế nói: "Hoàng bá phụ cứu mạng, có người muốn giết chúng ta."

"Ai dám! Con cháu hoàng thất ta, ai dám giết?” Hoàng đế đi đến bên ghế, ngồi xuống, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai ngươi đứng dậy nói."

Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đứng dậy, Hoàng hậu bảo bọn họ ngồi xuống một bên. Hoàng đế trầm mặt nói: "Nói đi."

Giai Ninh quận chúa dùng khăn tay lau nước mắt trên mặt, nói: "Hơn một tháng trước, cháu đang thưởng thức phong cảnh bên hồ trong phủ, bị người đứng phía sau đẩy một cái, lập tức rơi xuống hồ.”

“Cháu hét lên kêu cứu, nhưng xung quanh không có một ai, ngày thường bên hồ luôn có vài vị bà tử trông coi, nhưng hôm đó mọi người cũng không có. Cháu liều mạng giãy dụa, uống không biết bao nước hồ, khi suýt chút nữa bỏ mạng, nha hoàn của cháu chạy đến mới cứu được một mạng của cháu."

"Nha hoàn của ngươi không phải lúc nào cũng theo ngươi sao?" Hoàng hậu hỏi.

Giai Ninh quận chúa lắc đầu: "Bọn họ bị người bắt đi."

"Chuyện này ngươi không cáo trạng cho phụ vương ngươi biết sao?" Hoàng đế hỏi.

Giai Ninh quận chúa dáng vẻ bất bình nhưng không biết nên nói như thế nào, Hoàng đế thấy vậy liền nói: "Ngươi nói."

"Cháu nói với phụ vương, phụ vương nói sẽ tra, tra đến tra đi, cuối cùng phụ vương nói là cháu tự té ngã xuống hồ." Giai Ninh quận chúa bắt đầu khóc không thành tướng: "Nhưng... Nhưng tất cả những người trong phủ liên quan đến việc cháu rơi xuống hồ đều đã chết. Hoàng bá phụ, mặc dù cháu không thông minh, nhưng cháu cũng không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng là... rõ ràng là..."

Vẻ mặt nàng ấy không nói nên lời, lúc này, Lý Cảnh Hạo đang ở bên cạnh nàng ấy siết chặt nắm đấm, tức giận nói: "Rõ ràng là do vương phi làm, nhưng phụ vương lại thiên vị bà ta."

Hoàng đế và Hoàng hậu đều hiểu, vương phi trong miệng cậu bé là Đoan vương phi bây giờ. Hoàng đế trầm mặc than một câu, "Hồ đồ!"

Những lời này của Giai Ninh quận chúa y cũng tin vài phần, tình huống bình thường, đích trưởng tử nhà huân tước năm sáu tuổi sẽ đưa tấu chương lên xin phong thế tử. Nhưng đích trường tử của phủ Đoan vương đã hơn mười tuổi, y cũng chưa từng thấy sổ con xin phong thế tử của Đoan vương. Xảy ra chuyện gì, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết.

Chẳng qua là, mẫu thân của đích trưởng tử đã chết, kế thất sau này mê hoặc đầu óc Đoan vương, Đoan vương muốn để hài tử của kế thất thừa kế tước vị. Nhưng đích trưởng tử thừa kế tước vị là quy định, trừ khi đích trưởng tử bị điên hoặc chết.

Đoan thân vương vẫn luôn chưa gửi sổ con xin phong đích trưởng tử thành thế tử, Hoàng đế sớm đã đoán hậu viện của Đoan thân vương có lẽ không yên bình. Chỉ là, y có rất nhiều chuyện cần làm, làm sao có thể lo được chuyện nhà của đường huynh đệ.

Nhưng bây giờ, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đều chạy đến Thượng Kinh, quỳ gối trước mặt y khóc lóc kêu cứu, vậy không thể không lo.

"Còn chuyện gì nữa, ngươi tiếp tục nói." Hoàng đế nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Giai Ninh quận chúa lau nước mắt nói: "Thật ra trước đây cũng từng xảy ra những chuyện tương tự, ví dụ như trong đồ ăn của cháu có thuốc khiến cơ thể yếu nhược, khi cháu ra khỏi phủ, con ngựa kéo xe đột nhiên giật mình, cháu suýt nữa bị ngã chết và còn nhiều chuyện nữa."

Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng tối, Giai Ninh quận chúa nói tiếp: "Lần này cháu vốn dĩ không muốn đến Thượng Kinh tìm Hoàng bá phụ, sợ gây thêm rắc rối cho Hoàng bá phụ, nhưng sau khi cháu rơi xuống hồ không lâu, trong đồ ăn của Cảnh Hạo thế mà lại bị người hạ độc tính mạnh, nếu không... nếu không phải bát canh đó vô tình bị đổ, chó của Cảnh Hạo vừa hay ăn phải, nôn ra máu chết ngay tại chỗ, có lẽ Cảnh Hạo đã... đã chết rồi..."

Tỷ đệ Giai Ninh quận chúa lại muốn khóc, sắc mặt Hoàng đế trầm như tích nước. Y nói: "Tỷ đệ hai người đến Thượng Kinh bằng cách nào?"

Nếu Đoan thân vương biết tỷ đệ bọn họ Thượng Kinh cáo trạng, nhất định sẽ không để bọn họ đến.

Liền nghe thấy Giai Ninh quận chúa nói: "Cảnh Hạo suýt chút nước bị độc chết, bọn cháu không dám làm to. Cháu nói dối muốn sống ở thôn trang một thời gian, phụ vương cháu đồng ý. Hai người bọn cháu bí mật từ thôn trang đến Thượng Kinh."

"Trên đường đến đây bọn cháu còn gặp sơn phỉ." Lý Cảnh Hạo nói.

"Chuyện gì xảy ra?" Hoàng đế lại hỏi.

320

Giai Ninh quận chúa kể cho hai người nghe cuộc chạm trán với đám sơn phỉ, Hoàng đế nghe vậy nói: "Các ngươi cũng đã gặp thế tử Vĩnh Ninh hầu?"

Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó nàng ấy quan sát biểu cảm của Hoàng đế, thấy y thần sắc bình thường, không nhìn ra được gì, chỉ đành bỏ cuộc.

"Trẫm biết rồi," Hoàng đế nói, "Lát nữa trẫm sẽ phái người ra roi thúc ngựa, hạ chỉ ra lệnh phụ vương các ngươi đến Thượng Kinh. Để trẫm xem trong não của hắn rốt cuộc có bao nhiêu nước."

Hoàng hậu nghe thấy Hoàng đế nói như vậy, đại khái biết chuyện này y đứng về phía nào, vẻ mặt đáng thương nhìn bọn họ nói: "Đáng thương, hài tử ngoan như vậy, tại sao lại ra tay tàn nhẫn đến thế!"

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi tỷ đệ Giai Ninh quận chúa: "Bây giờ các ngươi sống ở phủ Lễ Quốc Công sao?"

Hai tỷ đệ gật đầu, Giai Ninh quận chúa còn nói: "Bọn cháu nhiều năm không gặp ngoại tổ mẫu, muốn ở bên ngoại tổ mẫu thêm vài ngày."

Hoàng đế ừm một tiếng: "Vương phủ của các ngươi ở Thượng Kinh nhiều năm chưa có người qua lại, quả thực không thích hợp để ở, sống ở phủ Lễ Quốc Công cũng được."

Tỷ đệ Giai Ninh quận chúa lại gật đầu, Hoàng đế đứng dậy, "Tỷ đệ các ngươi nói chuyện với Hoàng hậu một lát, trẫm còn có việc phải làm, đi trước."

Y quay đầu lại nhìn Hoàng hậu, "Chiếu cố hai hài tử này nhiều một chút."

Hoàng hậu đứng dậy, "Hoàng thượng yên tâm."

Hoàng đế ừm một tiếng rồi rời đi, đến bên ngoài tẩm cung Hoàng hậu, Tiêu Khang Thịnh cong eo mời y lên kiệu, Hoàng đế xua tay: "Trẫm đi bộ."

Tiêu Khang Thịnh vội vàng phất phất tay để cho đội khiêng kiệu đi theo phía sau, hắn đi theo Hoàng đế chậm rãi đi về phía ngự thư phòng. Qua một lúc, liền nghe Hoàng đế nói: "Thế tử Vĩnh Ninh hầu mười bảy hay mười tám tuổi?"

Tiêu Khang Thịnh suy nghĩ một hồi, "Hẳn là mười tám."

Hoàng đế tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau lại nói: "Trẫm biết, trẫm không cho hắn kế thừa tước vị, rất nhiều đại thần trong triều cảm thấy trẫm không công bằng, không nên đối xử với con cháu của trung thần như vậy. Nhưng ai có thể hiểu cho trẫm? Trẫm không phải vì sự ổn định của giang sơn sao?"

Tiêu Khang Thịnh cúi đầu không lên tiếng, Hoàng thượng lại nói: "Tiêu Hoài chiến công hiển hách, trẫm chưa từng nghĩ đến việc bạc đãi gia quyến của hắn. Nhưng bọn họ không hiểu trẫm."

Nói xong, Hoàng đế thở dài: "Đoan thân vương cũng là kẻ không bớt lo, vì một nữ nhân, không để tâm tới lễ pháp tổ tông."

"Có lẽ nhị công tử của Đoan thân viên rất thông minh." Tiêu Khang Thịnh thận trọng nói.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: "Thông minh? Thông minh đến thế nào? Hắn muốn truyền tước vị cho nhi tử thông minh, muốn làm cái gì?"

Tiêu Khang Thịnh cúi đầu không nói, những lời hắn vừa nói tất nhiên không phải tuỳ tiện nói ra, chỉ là báo ân mà thôi. Khi hắn còn vi hàn, tiên Đoan vương phi đã từng giúp hắn.

Giai Ninh quận chúa tất nhiên không biết, đại thái giám ở trước mặt Hoàng đế nói đỡ cho hai tỷ muội bọn họ, bọn họ nói chuyện với Hoàng hậu một lúc, sau đó đứng dậy cáo từ rời đi.

Hoàng hậu nói vài lời an ủi, ban thưởng cho họ rất nhiều thứ, sau đó phái người đưa hai tỷ đệ ra khỏi cung.

Ra khỏi cung, tỷ đệ hai người ngồi trong xe ngựa thở phào nhẹ nhõm. Giai Ninh quận chúa nói: "Ít nhất mặt ngoài Hoàng thượng ủng hộ chúng ta."

Một vấn đề đơn giản, nếu được đưa ra triều đình, nói không chừng có thể liên quan đến nhiều chuyện, Giai Ninh quận chúa cũng không cảm thấy, Hoàng đế vì lễ pháp mới đứng về phía bọn họ, chắc hẳn còn nhiều cân nhắc.

Chỉ là, không quan tâm Hoàng Thượng ra tay giúp đỡ vì lý do gì, chỉ cần đứng về phía bọn họ là được.

Bên phía Đường Thư Nghi, vì trong cung có thám tử, rất nhanh liền biết Giai Ninh quận chúa đã vào cung, sau khi gặp Hoàng đế và Hoàng hậu, Hoàng đế phái người đến đất phong truyền chỉ cho Đoan thân vương. Về phần Giai Ninh quận chúa nói gì với Hoàng đế và Hoàng hậu, nàng cũng không biết.

Chỉ là cũng đoán được đại khác, chắc hẳn hai tỷ đệ kia đến cáo trạng. Đường Thư Nghi càng cảm thấy tiểu cô nương Giai Ninh quận chúa này cũng có chút môn đạo. Bọn họ ở loại tình huống này, trực tiếp cáo trạng, so với nói chuyện lòng vòng tốt hơn rất nhiều.

Nàng nghĩ như vậy, rèm cửa bị kéo ra, Tiêu Ngọc Minh đi vào. Nàng sững sờ một lúc rồi hỏi: "Sao hôm nay con lại về sớm như vậy?"

Ngày thường, hắn phải ăn cơm tối ở phủ Hướng đại tướng quân xong mới về.

Tiêu Ngọc Minh vâng một tiếng, ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó không nói một lời. Đường Thư Nghi khó hiểu, cái này không hợp với tính khí của hắn! Chẳng lẽ ở phủ Hướng đại tướng quân chịu oan ức?

"Làm sao vậy? Chịu oan ức sao?” Nàng hỏi.

Tiêu Ngọc Minh dựa vào ghế không lên tiếng, vẻ mặt rối rắm, Đường Thư Nghi có chút lo lắng, lại hỏi: "Con nói đi, có chuyện gì vậy?"

"Chỉ là... Hôm nay Hướng phu nhân hỏi con... hỏi con thấy Hướng Ngũ thế nào?” Tiêu Ngọc Minh khó xử đến nỗi nhăn mặt lại.

Đường Thư Nghi vừa nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, nghĩ mấy lần đến phủ Hướng đại tướng quân và biểu hiện của Hướng phu nhân, nàng chợt nhận ra nhị nhi tử nhà mình cũng bị người khác nhớ thương.

Nếu lấy Hướng ngũ cô nương kia làm nhi tức phụ, nàng cũng không biết nên nói thế nào, chỉ là quan trọng Nhị nhi tử nhà nàng nghĩ thế nào. Nàng không làm được việc dùng gậy đánh đôi uyên ương, cũng không làm được chuyện ép buộc hài tử thành hôn.

"Vậy con nghĩ thế nào?" Nàng hỏi.

Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt rối rắm, "Nếu con từ chối, liệu Hướng đại tướng quân sẽ có ý kiến với con không? Liệu về sau không cho con đến phủ tướng quân nữa?"

Đoạn thời gian này hắn học được rất nhiều thứ từ Hướng đại tướng quân, không muốn cứ thế bị đứt đoạn.

Đường Thư Nghi vừa nghe hắn nói vậy, liền biết ý nói không thích Hướng Ngũ, nàng nghiêm túc nói: "Hôn nhân là chuyện lớn trong đời, nếu không thích, không thể vì nguyên nhân khác mà tạm bợ chính mình, như vậy đối cả hai đều không tốt."