Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Chương 403-404




403

Đường Quốc Công đồng ý với quan điểm của Tiêu Hoài. Tiêu Hoài bây giờ cần thế lực của Tạ gia để đối đầu với Hoàng đế, mà Tạ gia cần nguồn lực quân đội để bồi dưỡng con cháu sau này. Hai nhà hợp tác, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Hoài là người được lợi nhiều hơn. Nhưng mà, Tiêu Hoài còn có ân cứu mạng Tạ Lục.

Nhạc phụ con rể nói đến đây, căn bản đã đồng ý liên hôn với Tạ gia. Đường Thư Nghi ở hậu viện hoàn toàn không biết gì, giờ khắc này nàng đang nghe Đường nhị phu nhân nói về những công tử ca ở trong Kinh:

"Đại công tử Triệu gia học thức nhân phẩm coi như có thể, chỉ là ngoại hình hơi bình thường một chút, những thứ này cũng không sao, nhưng nội trạch của Triệu gia lại quá lộn xộn, lão thái gia Triệu gia sủng thiếp diệt thê. Còn có Tam công tử Hạ gia, lớn lên có vẻ tuấn tú lịch sự, xem ra cũng là một hài tử không tồi, chỉ là nghe nói đã có thông phòng...."

Đường nhị phu nhân một hơi nói đến mấy vị công tử của vài nhà, nếu như không có khuyết điểm này thì cũng có tật nọ, nàng ấy sắp lo lắng đến chết rồi, gả nữ nhi đi còn khó hơn cưới nhi tức phụ vào cửa.

Đường Thư Nghi và Đường đại phu nhân nghe đến mức cả mặt hiện rõ vẻ bất lực, nào có chuyện hoàn hảo đôi đường chứ?

Đường đại phu nhân nói: "An Lạc tâm tư đơn thuần, tính cách hoạt bát, muội lại không muốn nó bị gò bó, vậy không thể tìm trưởng tử đích tôn. Theo ta thấy, tìm một nhà môn đăng hộ đối với chúng ta, không phải đích trưởng tử, nhân phẩm tình tình học thức không tồi, An Lạc gả qua đó không cần bận tâm nhiều chuyện, có thể sống một cuộc sống vui vẻ với An Lạc thì tốt biết bao."

Đường nhị phu nhân vẻ mặt không muốn, "Nếu không phải trưởng tử đích tôn, sau này đến lúc phân ra ngoài sẽ trở thành nhánh phụ."

"Nhị đệ cũng không phải trưởng tử, muội sợ về sau các muội phân ra thành nhánh phụ sao?" Đường phu nhân hỏi.

Đường nhị phu nhân lắc đầu, tướng công nhà nàng ấy mặc dù về sau không thể kế thừa tước vị, nhưng quan vị không thấp. Hơn nữa của hồi môn của nàng ấy phong phú, về sau phân gia còn được thêm một phần tài phú, nàng ấy còn sợ cái gì?

Đường đại phu nhân: "Chính là như vậy."

Đường nhị phu nhân thở dài: "Nhưng muội vẫn muốn tìm một người hoàn mỹ."

Đường đại phu nhân: "......"

Đường Thư Nghi: "......."

Chỉ là, hai người mặc dù cạn lời, nhưng họ có thể lý giải tâm tình của Đường nhị phu nhân, ai lại không muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho hài tử của mình chứ?

Lại trò chuyện một lúc, đã đến giờ ăn trưa, cả nhà Đường Thư Nghi ăn trưa ở phủ Đường Quốc Công rồi mới hồi phủ. Về đến nhà, Tiêu Ngọc Minh trực tiếp đi theo thân tín mà Tiêu Hoài mang từ Tây Bắc đến, đến doanh trại ngoài Kinh.

Sau khi Đường Thư Nghi biết, nàng mới lẩm bẩm với Thuý Vân Thuý Trúc: "Mang nặng chạy mười dặm, cũng không biết phải mang nặng bao nhiêu."

"Quốc Công gia biết đúng mực, sẽ không để Nhị công tử bị thương." Thuý Vân nói.

Đường Thư Nghi ừm một tiếng, chuyện này quả đúng là là lỗi của Ngọc Minh, người dễ bị tình cảm ảnh hưởng quả thực rất khó trở thành nhân tài, tật xấu này của hắn nhất định phải thay đổi. Cho nên Tiêu Hoài làm không sai, nàng chỉ là làm mẫu thân đau lòng nhi tử mà thôi.

Lúc này Thuý Trúc đi vào, trong tay cầm một thiếp thư. Nàng ấy đưa thiếp thư cho Đường Thư Nghi nói: "Ngày mai Tạ nhị phu nhân muốn đến bái phỏng."

Đường Thư Nghi mở ra nhìn, sau đó ném thiếp thư lên bàn nói: "Trả lời người của Tạ phủ, ta vô cùng hoan nghênh."

Thuý Vân đi ra ngoài, Đường Thư Nghi dựa vào ghế gấm, sắc mặt không được tốt lắm. Nàng có ấn tượng tốt với Tạ nhị phu nhân và Tạ nhị tiểu thư, nhưng nghĩ đến chuyện Tiêu Hoài tự mình đồng ý liên hôn với Tạ gia, trong lòng lại không thoải mái.

Bên này Đường Thư Nghi nhận được bái thiếp của Tạ nhị phu nhân, bên Tiêu Hoài nhận được thư của Tạ Lục, bên trong viết một vài chuyện sau khi hắn về Thượng kinh, còn nhắc đến chuyện liên hôn, cuối cùng nói Nhị ca hắn sẽ đến phủ Định Quốc Công nói chuyện liên hôn với Tiêu Hoài.

Tiêu Hoài khép thư lại, nghĩ đến chuyện liên hôn, hắn phải nghe ý kiến của Đường Thư Nghi trước đã. Ban đầu, khi Tạ Lục nói đến chuyện liên hôn, hắn chỉ nói sẽ cân nhắc, lúc đó hắn nghĩ tới khả năng Tiêu Ngọc Minh không đồng ý.

Hắn thực sự không không bài xích chuyện liên hôn, thời hiện đại, hắn cũng xuất thân từ đại gia tộc. Khi đó hôn nhân trong gia tộc nhà hắn, mặc dù không giống như cổ đại, mạng của phu mẫu lời của bà mối, nhưng bọn họ cũng rất coi trọng môn đăng hộ đối.

Môn đăng hộ đối không chỉ khiến gia tộc liên hợp trở nên mạnh mẽ, mà hai người trong cuộc hôn nhân đó cũng phải phù hợp. Cuộc sống và nền tảng giáo dục tương đồng mới có thể làm hai người có tiếng nói chung.

Chuyện Lọ Lem gả vào hào môn, phượng hoàng nam cưới nữ tử cao môn, trong giới của bọn họ cũng có, nhưng số cặp hạnh phúc thật sự không có mấy đôi. Hơn nữa loại hôn nhân này, cho dù có thể đi đến cuối cùng, đôi bên cũng đều rất vất vả.

Chỉ là, nếu Tiêu Ngọc Minh không thích nữ nhi Tạ gia, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Có rất nhiều cách để củng cố sự hợp tác và lợi ích, không nhất định phải là liên hôn.

Nghĩ như vậy, hắn đứng dậy muốn đến Thế An Uyển tìm Đường Thư Nghi, nói chuyện liên hôn với Tạ gia. Nhưng vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó tuỳ tùng của hắn - Vu Vĩnh Chí tiến vào.

Ôm quyền hành lễ, Vu Vĩnh Chí nói: "Chủ soái, nhi tử của Đại hoàng tử chạy ra khỏi thành, bị Nhị công tử bắt gặp."

Tiêu Hoài cau mày: "Bây giờ người đang ở đâu?"

"Bị bí mật trông giữ." Vu Vĩnh Chí nói.

Tiêu Hoài đi ra ngoài, ra đến cửa thấy Triệu Lục đang đứng ở cửa, hắn nói: "Đi nói với phu nhân, ta ra khỏi thành một chuyến."

Triệu Lục vội vàng đáp vâng, Tiêu Hoài dẫn theo Vu Vĩnh Chí ra khỏi phủ. Lúc này Triệu Lục bước nhanh đến Thế An Uyển, vừa đi trong lòng vừa lẩm bẩm, ai nói Quốc Công gia đổi lòng? Theo hắn thấy, hôm qua Quốc Công gia thật sự có việc phải làm, cho nên mới không nghỉ ngơi ở Thế An Uyển. Bây giờ nhìn xem, Quốc Công gia ra ngoài một chuyến còn phải báo cáo với phu nhân.

404

Một lúc sau, hắn đến Thế An Uyển, thấy Đường Thư Nghi liền báo cáo chuyện Tiêu Hoài ra khỏi thành. Mà Đường Thư Nghi cũng không cảm thấy, Tiêu Hoài ra ngoài còn phái người đến nói với nàng một tiếng là có tình nghĩa với mình.

Kiếp trước khi ở công ty nàng cũng như vậy, trước khi đi công tác phải báo cáo với giám đốc một tiếng, ta sắp đi công tác, khoảng vài ngày, nếu có chuyện thì tự mình xem rồi giải quyết, nếu không xử lý được thì chờ ta quay lại làm. Bây giờ ý của Tiêu Hoài hẳn là cũng tương tự vậy.

Không thể không nói, ở phương diện này nàng và Tiêu Hoài rất ăn ý, Tiêu Hoài thật sự là có ý này.

Giờ khắc này, Tiêu Hoài cưỡi ngựa ra khỏi thành, lại đi khoảng nửa khắc đến một khe núi nhỏ, cưỡi ngựa đi vào, nhìn thấy vài binh lính đang canh gác trước một hang động, mà trên bãi cỏ cách đó không xa, Tiêu Ngọc Minh đang nằm bắt chéo chân, chân còn lắc lư nhịp nhàng, trông rất thảnh thơi.

Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, nói: "Xem ra mang nặng chạy mười dặm vẫn còn ít."

Còn có thể thảnh thơi như vậy, không phải là còn ít sao.

Tiêu Ngọc Minh nghe thấy giọng nói của hắn, lập tức đứng dậy bật dậy quy quy củ củ đứng thẳng, "Không ít, con chạy được nửa đường thì đụng phải một con cá, liền mang cá trở về."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, đi về phía hang động, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đi theo. Hang động không lớn, nhưng có thể chứa được vài người, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Hoài đi vào, cũng không cảm thấy chật chội. Mà Lý Anh Triết đang bị trói chặt kia, nhìn thấy hai người thì sợ hãi trốn vào trong góc.

Tiêu Hoài đứng giữa hang động, cúi đầu nhìn xuống tiểu thiếu niên giống con thú nhỏ tầm mười hai mười ba tuổi kia, sắc mặt không chút biểu cảm. Tiêu Ngọc Minh thấy hắn như vậy, cũng mặt không biểu cảm nhìn Lý Anh Triết.

Lý Anh Triết lui vào một góc, lui đến mức không còn chỗ nào để lui, thằng bé ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh, sợ đến nỗi cả người run lên bần bật. Thằng bé lắp ba lắp bắp: "Định... Định Quốc Công, ta và ngài... và ngài không có thù oán, cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống."

Nói rồi thằng bé bật khóc, Tiêu Hoài không trả lời thằng bé, mà quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Thẩm vấn chưa?"

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, Tiêu Hoài nói: "Hỏi đi."

Ý bảo hắn thẩm vấn, Tiêu Ngọc Minh không từ chối, tiến lên một bước, nhìn xuống Lý Anh Triết đang tê liệt trên mặt đất nói: "Nhị hoàng tử có phải do phụ thân các ngươi động thủ giết hay không?"

Lý Anh Triết lắc đầu, "Ta không biết, phụ thân và ngoại tổ ta bọn họ làm gì, trước giờ đều không nói cho ta biết."

Tiêu Ngọc Minh nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: "Trước kia đám người phụ thân ngươi còn có kế hoạch gì không?"

Lý Anh Triết lắc đầu, "Ta không biết, ta thực sự không biết gì cả."

"Vậy ngươi trốn thoát như thế nào?" Tiêu Ngọc Minh lại hỏi.

Hôm qua, Hoàng để hạ lệnh tịch thu nhà Thái phó, toàn bộ phủ Đại hoàng tử cũng vì phạm tội mưu nghịch mà bị giam cầm, dưới loại tình huống này, Lý Anh Triết có thể chạy ra ngoài chắc chắn là có người trợ giúp.

"Hôm qua ta.... mẫu thân ta nghe nói, ngoại tằng tổ phụ bị Hoàng thượng truy nã, liền lập tức bảo ta chạy trốn.” Lý Anh Triết nói.

Lúc đó thằng bé không hiểu tại sao, nhưng mẫu thân nói với hắn, chạy ra khỏi thành, chạy ra rồi không được trở lại. Lúc đó thằng bé sợ đến cùng cực, bảo mẫu thân chạy trốn với mình, nhưng mẫu thân nói cùng nhau chạy trốn mục tiêu quá lớn, nàng ta sẽ chạy về hướng khác, sau này bọn họ hội họp sau. Thằng bé nghe lời mẫu thân, chạy ra ngoài thành.

Thằng bé chạy ra ngoài thành, liền đi vòng ngoài Thượng Kinh tìm mẫu thân, nhưng tìm mãi tìm mãi mà không tìm thấy, lại gặp phải Nhị công tử của phủ Định Quốc Công.

Tiêu Ngọc Minh nghe câu trả lời của thằng bé, cũng không hỏi nữa, cho dù có hỏi cũng không hỏi được gì. Nhìn dáng vẻ của thằng bé, hẳn là thật sự không biết những chuyện mà Đại hoàng tử và Thái phó làm. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Hoài, "Con hỏi xong rồi."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, dựa theo quan sát của hắn, Lý Anh Triết chắc hẳn không nói dối.

"Con nói nên xử lý nó thế nào?" Hắn hỏi Tiêu Ngọc Minh.

Lý Anh Triết nghe hắn nói như vậy, lo lắng nhìn Tiêu Ngọc Minh, số mệnh của thằng bé bây giờ đang nằm trong tay vị Nhị công tử này.

Tiêu Ngọc Minh suy nghĩ một hồi, nhìn Lý Anh Triết hỏi: "Có biết kẻ thù của ngươi là ai không?"

Lý Anh Triết vẻ mặt không hiểu, thằng bé vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, nói cho thằng bé biết chuyện Đại hoàng tử và Thái phó thông đồng nước địch phản quốc, cùng với chuyện Đại hoàng tử không phải con cháu của Hoàng đế, sau đó hỏi: "Có biết kẻ thù của ngươi là ai không?"

Đầu óc của Lý Anh Triết lúc này hỗn loạn không thôi, những gì Tiêu Ngọc Minh nói, đối với thằng bé không khác gì một cuộc địa chấn, thậm chí còn chấn động nghiêm trọng hơn cả việc ngoại tằng tổ phụ bị truy nã.

Phụ thân thằng bé không phải nhi tử của Hoàng thượng, vậy thằng bé cũng không phải tôn tử của Hoàng thượng, vậy thì thằng bé là ai? Bây giờ thằng bé lâm vào tình cảnh nhà tan cửa nát, nên trách ai?

Thằng bé không biết nên trách ai, cũng không biết nên hận ai.

"Ta không biết, ta không biết kẻ thù là ai." Lý Anh Triết tự lẩm bẩm.

Tiêu Ngọc Minh trong mắt có mang theo vài phần thương cảm, cau mày suy nghĩ một hồi, hắn nói với Tiêu Hoài: "Thả nó đi."

Tiêu Hoài nhìn hắn, hỏi: "Con nghĩ kỹ chưa?"

Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Con nghĩ kỹ rồi."

"Được rồi, thả nó đi." Tiêu Hoài nói rồi đi ra ngoài, Tiêu Ngọc Minh nhìn Lý Anh Triết nói: "Khương Tu Minh thông đồng nước địch phản quốc, phụ thân ta lúc trước suýt chút nữa bị ông ta hại chết. Lần này, ông ta bị truy nã cũng do phụ thân ta động tay. Nói lên, nhà ta và ngươi coi như có thù có oán. Bây giờ ta tha ngươi, về sau nếu như ngươi muốn báo thù, ta chờ."

Lý Anh Triết vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, ta không báo thù, không, chúng ta không có thù."

Tiêu Ngọc Minh không quan tâm đ ến thằng bé, xoay người đi ra khỏi động, nhìn thấy Tiêu Hoài đứng cách đó không xa, hắn đi tới hét một tiếng: "Cha."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Nếu như đã quyết định rồi thì đừng hối hận, Chúng ta là quân nhân, mặc dù ở chiến trường hô chém gọi giết, nhưng cũng không đại biểu chúng ta là người máu lạnh, chúng ta chỉ giết người nên giết."

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: "Con không sợ sau này nó báo thù. Xuất phát điểm bây giờ của nó không phải kém con một tý tẹo. Nếu đã như vậy, nhiều năm sau con còn không thắng được nó, vậy thì cũng là con đáng chết."

Tiêu Hoài nghe hắn nói vậy thì ha ha cười lớn, sau đó vỗ vỗ vai hắn nói: "Được, vậy lại bắt đầu mang nặng chạy mười dặm đi."

Tiêu Ngọc Minh: "........"

Đây đúng là cha ruột mà!