Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 16: Tinh hạch




Đứng dậy, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, bốn phía im ắng, ở phòng khách Chu Đại Sơn như cũ gật gà gật gù, Hàn Triều thu hồi ánh mắt, chạy lấy đà nhảy qua tường, vài bước sau đi đến nhà dân kế bên.

Tinh thần lực chậm rãi lan tràn toàn bộ thôn, một lát sau Hàn Triều đột nhiên phát lực hướng về phía bên trái, không hề phát ra âm thanh, tựa như con báo thân thủ mạnh mẽ chạy về phía con mồi.

Thật mau anh đi vào một hộ gia đình. Thây ma trong thôn thoạt nhìn không còn khô khan chậm chạp, nhưng hành động vẫn không linh hoạt, so với lúc trước biến hóa không lớn.

Mà con trong nhà này lại bất đồng, nó hành động không khác người bình thường, khứu giác thính giác cũng trở nên nhanh nhạy, cách tường hướng về chỗ bọn họ đang ở mà kêu "rống rống", từ sân bọn họ đến nơi này khoảng cách cũng ít nhất hai ba mươi mét, đây là chuyện thây ma sơ cấp không thể nào làm được.

Thây ma trong nhà nghe thấy được hương vị máu mới mẻ trên người Hàn Triều, không gào rống đối với tường viện nữa mà xoay người hưng phấn chạy về phía con mồi, lại không nghĩ bị cửa nhà ngăn lại, nó phẫn nộ ở sau cửa mà loảng xoảng va chạm vào cửa.

Động tác thây ma cắt ngang suy nghĩ của Hàn Triều, anh hít sâu một hơi, rút ra đao che trước người, rồi sau đó một chân đá cửa, cửa mở ra, cùng với thây ma phía sau té ngã trên đất.

Hàn Triều có điểm ngoài ý muốn, anh vừa rồi kỳ thật có thể mở cửa ra một chút, làm đầu thây ma lộ ra rồi chém rớt nó, nhưng nếu anh làm như vậy sẽ không biết thây ma tiến hóa tột cùng lợi hại như thế nào, bởi vậy anh mới chính diện đối đầu với thây ma, nhưng mà...

Không phải nói thây ma thăng cấp xong sức lực sẽ trở nên thật mạnh? Vậy con này là như thế nào?

Chưa kịp suy nghĩ tiếp, thây ma đã từ mặt đất bò lên, hướng về phía Hàn Triều gầm rú nhào đến, Hàn Triều nhấc chân một đá cho nó văng xa mấy mét, thây ma không có cảm giác đau, lăn hai cái trên mặt đất lại bò dậy tiếp tục hướng tới anh mà đánh.

Chỉ tiếc Hàn Triều không muốn cùng nó tiếp tục nữa, anh nhấc đao lên, trở tay vung một cái, thây ma đầu và thân thể phân ra làm hai, rơi xuống mục đích thịch thịch thịch lăn ra vài mét.

Hàn Triều khóe miệng trừu trừu, thây ma này cũng không khó đánh, không giống Thất Thất nói chút nào, sức lực lớn hơn một chút, thân thể cũng đích xác linh hoạt thêm một ít, nhưng tổng thể nói tới vẫn là một chữ —— nhược.

Anh không nghĩ tới, Thích Thất nói thây ma biến thành cường đại là nói tương đối, thây ma cấp một sức lực tốc độ tương đương với một người thành niên, so với Thích Thất xác thật sức lực đã rất lớn, nhưng đối với người từ nhỏ trà trộn quân doanh, thân thủ có thể lấy một địch mười như anh thì nói không phải nhược còn có thể là cái gì?

Hàn Triều không thú vị xoay người muốn trở về, đột nhiên nhớ tới Thích Thất nói trong óc thây ma có cái gì đó tinh hạch, anh xoay người ngồi xổm xuống, lấy từ không gian ra một chủy thủ bắt đầu đào đầu thây ma.

Chủy thủ trong óc thây ma tìm kiếm một chút, bỗng dưng đụng phải một đồ vật cứng rắn, Hàn Triều cẩn thận lấy ra, thả ra một chút nước rửa sạch.

Chỉ thấy đó là một vật hình thoi trong suốt, Hàn Triều cầm lấy quan sát cẩn thận, đây là tinh hạch? Dáng vẻ giống như kim cương, toát ra ánh sáng lấp lánh, sờ lên cứng rắn, cảm giác như chứa một cổ năng lượng không bình thường.

Nắm chặt tinh hạch, Hàn Triều thả ra một tia tinh thần lực cảm thụ, dị năng mới vừa tiếp xúc với tinh hạch, năng lượng bên trong tinh hạch giống như được ý thức dẫn dắt từ lòng bàn tay dũng mãnh tràn vào trong người.

Rốt cuộc anh cảm thấy được năng lượng đã toàn bộ tiến vào thân thể, thu hồi tinh thần lực mở bàn tay ra, tinh hạch đã biến thành bột phấn, theo gió phiêu tán, mà dị năng anh dường như có một tia tăng trưởng.

Nếu Thích Thất thấy được một màn như vậy khẳng định sẽ cảm thán, nam chủ quả nhiên là nam chủ, hấp thu năng lượng tinh hạch như có sẵn trong thiên phú, có người dị năng cả đời cũng không nhập được cửa này, trái lại Hàn Triều chỉ nghĩ đến nghiên cứu một chút thôi, năng lượng bên trong tinh hạch cứ như vậy lại được hấp thu dễ dàng.

Lúc này Thích Thất đang nằm trên giường chuyển người một chút, mơ mơ màng màng cảm giác được bên cạnh không có ai, cô lẩm bẩm một câu "lại đi không gian", tiếp theo cô tiếp tục đánh cờ với Chu Công.

Hàn Triều nhìn thấy tinh hạch đã hóa thành tro, giật mình ngây người ra một chút, xem ra cái tinh hạch này có thể làm dị năng tăng trưởng, anh trầm ngâm một lát, sau đó biến mất trong bóng tối...

Sáng sớm hôm sau đoàn người Thích Thất rời thôn đi, bởi vì đã chậm trễ ba ngày, bọn họ đi tương đối vội vàng mà không đi xem xét thêm trong thôn, bất quá nếu bọn họ đi sẽ phát hiện được thây ma trong thôn toàn bộ đều đã bị chém giết, tinh hạch trong đầu cũng bị người đào đi cả.

Mưa to liên tục hạ ba ngày, mặt đường có rất nhiều nước, bọn họ không quen thuộc đường, xe chạy rất chậm.

Vừa lên xe Hàn Triều liền kê lên đầu gối Thích Thất mà ngủ, bọn họ đều đã có thói quen Hàn Triều lười nhác, anh ta chính là một đại thiếu gia, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi.

Đánh thây ma một đêm, Hàn Triều thu hoạch thật lớn, đào hơn hai trăm tinh hạch, quan trọng nhất chính là còn phát hiện được một phương thức sử dụng mới của tinh thần lực...

Còn việc muốn nhắc nhở mọi người việc thây ma thăng cấp hay không, anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, nếu thây ma yếu như vậy còn đánh không lại, vậy bọn họ nhân lúc còn sớm về nhà tắm rửa ngủ đi, miễn ra đường mất mặt xấu hổ.

Lúc Thích Thất lung lay sắp ngủ, xe chợt dừng lại, tiếp theo truyền đến thanh âm Triệu Tín người phụ trách xem đường.

"Hàn đội, phía trước không có đường."

Không có đường? Thích Thất xoa xoa mặt, làm mình tỉnh táo một chút.

"Phía trước là một chỗ trũng, có rất nhiều nước xe qua không được, hoặc là chúng ta đi đường vòng, hoặc là phải chờ nước rút đi rồi mới đi tiếp."

Nhìn đồng hồ, Hàn Tiến trầm tư một chút: "Đã giữa trưa, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi."

Đường vòng không biết vòng đi nơi nào, huống chi tìm một đường khác không nhất định tốt hơn đường này.