Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 46: Ranh giới sinh tử




Chương trình tạp kỹ Lạc Thành Dã tham gia có tên là <Let’s go>, là một chương trình về du lịch theo phong cách giải trí.

Có tổng cộng năm khách mời thường trú, ngoài Lạc Thành Dã thì còn có hai nam hai nữ nữa, họ đều là nghệ sĩ có chút tiếng tăm trong showbiz.

Mỗi tập của chương trình sẽ mời một khách quý, trong đó Tô Vãn Vãn chính là khách mời trong tập bay đến Australia lần này.

Lộ trình của bọn họ là từ Melbourne, dọc theo Great Ocean Road về phía bắc, sau đó lại dọc theo Đường Explorer qua sa mạc đến Uluru Rock.

Trên đường đi, bọn họ có thể nhìn núi, ngắm biển, quan sát động vật hoang dã và thăm thú văn hóa của người bản xứ. Có thể nói toàn bộ hành trình vô cùng phong phú.

Trước khi khởi hành, đạo diễn dùng loa hét lớn: “Mọi người chú ý, hành trình lần này của chúng ta kéo dài hơn 4 nghìn cây số, quãng đường rất dài, cho nên tôi sẽ dặn dò một số điều cần lưu ý.”

“Chắc ai cũng biết Australia có rất nhiều động vật hoang dã nhỉ? Chúng ta phải cực kỳ chú ý, khi ra ngoài nhất định phải đi theo tập thể, không được hành động đơn lẻ.”

“Chó hoang ở Úc luôn sống theo bầy đàn, chúng sẽ tấn công con người. Nếu như bị chúng tấn công, tuyệt đối không được hét to hay khoa chân múa tay, kẻo chúng hiểu lầm mọi người đang khiêu khích, muốn đánh nhau với chúng. Cách tốt nhất là từ từ di chuyển, chậm rãi trở về xe.”

“Ngoài ra, nơi đây cũng có khá nhiều rắn độc, nhện độc, cho nên mọi người không nên tùy tiện mặc quần đùi xông vào bụi cỏ. Mặc dù chúng ta có mang theo thuốc sơ cứu nhưng tôi sợ không kịp đâu.”

Mọi người: “???”

“Đạo diễn, sao nghe chú nói xong, bọn cháu thấy nguy hiểm rình rập khắp nơi thế này.”

“Như chuẩn bị vượt qua 9981 kiếp nạn để đi thỉnh kinh vậy.”

Đạo diễn cười ha hả, để lộ chiếc răng nanh trắng tinh: “Không thành vấn đề, tôi đã mua bảo hiểm cho tất cả mọi người, bất kể là người hay xe.”

Mọi người: “…..”

“Haha đùa chút thôi.” Đạo diễn phất tay: “Đội chúng ta có các bác sĩ và hướng dẫn viên dày dặn kinh nghiệm có thể xử lý hầu hết các tình huống, nhưng mọi người vẫn phải chú ý an toàn.”

Đạo diễn lại cầm loa lớn lên hô: “Nào, tôi sẽ bảo các nhân viên công tác phát sổ tay hướng dẫn an toàn cho mọi người, lát nữa sau khi lên xe, mọi người nhớ đọc kỹ để đề phòng khi cần.”

Nhận cuốn sổ tay hướng dẫn có bìa minh họa xinh xắn đạo diễn phát, Tô Vãn Vãn không khỏi xúc động trước sự quan tâm của tổ chương trình. Cô thấy Lạc Thành Dã cũng nhận lấy một cuốn sổ tay, hơn nữa còn đọc một cách thích thú.

Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Em tưởng anh sẽ không cần đọc cơ.”

Cô cho rằng với năng lực của Lạc Thành Dã, nếu như tống bọn họ vào nơi hoang dã thì người sống sót cuối cùng nhất định chính là anh.

“Khi đối diện với thiên nhiên, không nên bất cẩn, cũng không nên ngạo mạn.” Lạc Thành Dã huơ huơ cuốn sổ nhỏ trong tay, “Trước kia một người bạn cùng lớp anh từng bị kangaroo đấm, bị gãy xương mũi và xương sườn, phải nằm viện rất lâu.”

“Cũng có những con nhện to bằng cái chậu rửa mặt, mạng nhện giăng khắp nơi, hay những con trăn thân to như đùi người sẽ chui ra từ bồn cầu, cho nên lúc đi vệ sinh em phải chú ý đấy.”

“A a a Lạc Thành Dã anh đừng có nói nữa!”

“Tôi nổi hết cả da gà rồi đây này!”

Tô Vãn Vãn còn chưa nói gì, mấy vị khách mời khác đã hét ầm lên, nhất là hai vị khách mời nữ, họ bịt chặt lỗ tai, sợ tái mét mặt mày.

Có lẽ mấy người bên cạnh đã giúp Tô Vãn Vãn trút bỏ nỗi sợ hãi nên cô lại chẳng thấy đáng sợ như vậy nữa.

Tô Vãn Vãn chớp chớp mắt, cười tủm tỉm lại gần, khẽ tựa vào vai Lạc Thành Dã, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Không sao, anh ở đây mà, em tin anh sẽ bảo vệ em.”

Đôi mắt sáng người và đôi môi đỏ mọng ẩm ướt gần ngay trước mắt, Lạc Thành Dã thuận thế hôn cô một cái: “Tuân mệnh.”

Cả đoàn có ba xe chính cùng với một số xe đi theo, mỗi xe chính có hai khách mời, hiển nhiên Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn ngồi chung một xe.

Mỗi khách mời đều có một người quay phim đi theo ghi lại chi tiết toàn bộ hành trình của họ.

Vì họ sẽ dành phần lớn thời gian ở rừng núi hoang vắng, nên bộ đàm không dây trở thành nhu yếu phẩm.

Lúc đầu, nhóm khách mời vừa cầm bộ đàm trong tay vừa nói chuyện với cảm, cảm thấy thứ này khá thú vị, vừa điều chỉnh vừa liên lạc với nhau.

Mà ngay từ ban đầu, hai cô nàng minh tinh kia khá là hứng thú với Lạc Thành Dã, dù sao trong hai khách mời nam khác, một người là ông chú đã kết hôn, một người chỉ mới 18 tuổi, suy cho cùng vẫn thuộc loại em trai nhỏ.

Nhìn đi nhìn lại, chỉ có Lạc Thành Dã thích hợp để bắt chuyện hơn hẳn.

Nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong ngày đầu tiên, bởi vì ngày hôm sau, tình thế đột ngột thay đổi.

Con gái ai mà chẳng thích chụp ảnh, nghệ sĩ nữ thì lại càng thích. Lần này ra ngoài chơi, hai cô nàng minh tinh kia đắm chìm trong việc tạo dáng trước ống kính.

Dựa vào kỹ thuật chụp ảnh sang xịn mịn, Tô Vãn Vãn nhanh chóng vượt mặt Lạc Thành Dã, trở thành người được hai cô nàng kia chào đón nhất.

Khi đang đi qua một trạm xăng, tổ ghi hình đã dừng lại nghỉ ngơi.

“Vãn Vãn ơi, bọn anh Phương đi đâu rồi nhỉ? Vừa nãy đạo diễn nói chuẩn bị xuất phát.” Người hỏi Tô Vãn Vãn là một nữ minh tinh đồng hành cùng bọn họ. Cô ấy là thành viên trong một girlgroup, tên là Ngô Phỉ Mạn, fan hay gọi cô ấy là tiểu Ngũ.

Đừng trông vóc dáng nhỏ xinh của cô ấy mà lầm, lúc hát nhảy cực kỳ bùng nổ luôn.

Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười: “Hình như họ đang đi xem rắn và thằn lằn đánh nhau ở gò đất gần đây. Anh Phương kéo Thành Dã đi mất rồi.”

“….. Bọn họ là con nít 3 tuổi hả?” Ngô Phỉ Mạn bật cười, “Cậu dùng bộ đàm gọi họ về đi, sắp xuất phát rồi.”

Tô Vãn Vãn đáp được, sau đó điều chỉnh bộ đàm không dây.

“COME ON, OHOH.”

“OH!! BABY, OH…”

Bỗng có tiếng rên truyền ra từ bộ đàm.

Hiển nhiên gần đây có đôi tình nhân nào đó không kiềm chế được làm tình ngay chốn rừng núi hoang vu, lại còn quên tắt bộ đàm, kết quả bị Tô Vãn Vãn bắt nhầm tần số, thế là biến thành hiện trường phát sóng trực tiếp.

Tô Vãn Vãn: “…………………”

Hai cô nàng minh tinh kia ban đầu sững sờ, sau đó lập tức cười bò: “Ha ha ha ôi là trời.”

“Vãn Vãn, cậu dò sóng đỉnh thật.”

Tô Vãn Vãn cuống quýt chỉnh máy bộ đàm trong tay toan chuyển kênh, tay còn lại đè máy quay, cố gắng ngăn người quay phim lại: “Đừng quay đừng quay.”

Kết quả là trong lúc lo lắng, cô bấm nhầm nút, không những không tắt đi mà còn chỉnh âm thanh lên mức to hơn, xung quanh nhất thời toàn là tiếng ngâm nga.

Nhân viên công tác xung quanh đồng loạt dừng tay, quay sang nhìn Tô Vãn Vãn bên này: “???”

Tô Vãn Vãn đỏ bừng mặt vì xấu hổ, chiếc bộ đàm không dây trong tay chẳng khác nào củ khoai lang nóng phỏng tay.

Hai cô nàng kia cười muốn nội thương, đến cả cameraman đi theo cũng cười run cả tay.

Cũng may lúc này, có một bàn tay vươn ra nhận lấy bộ đàm từ trong tay Tô Vãn Vãn, giúp cô chuyển sang kênh khác.

Tô Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, tặng Lạc Thành Dã một ánh mắt cảm kích.

Nom dáng vẻ thành thạo của Lạc Thành Dã, anh Phương hỏi: “Thành Dã, cậu biết sử dụng bộ đàm không dây à?”

“Biết, hồi còn đi học, tôi thường xuyên phải theo giáo sư ra ngoài ngắm sao. Các đài thiên văn cũng được xây dựng ở những nơi tương đối xa cho nên mới phải sử dụng máy bộ đàm.” Dừng một chút, Lạc Thành Dã nheo mắt nhìn Tô Vãn Vãn, mỉm cười xấu xa, “Nhưng không may mắn bằng cô Tô đây, tôi chưa bao giờ gặp chuyện nào như thế này.”

Tô Vãn Vãn: “………..”

“Hahahaha.” Những khách mời khác lại cười như được mùa.

Tô Vãn Vãn thẹn quá hóa giận, trừng mắt lườm anh vài cái.

Chính vì nốt nhạc đệm nho nhỏ này mà khi tập đầu tiên của <Let’s go> phát sóng, Tô Vãn Vãn đã đánh bại năm khách mời thường trú, vinh dự trở thành chủ đề hot nhất của tập đầu tiên – bí mật nhỏ nơi hoang dã do Tô Vãn Vãn khám phá ra.

Xàm xí trên mạng vui hơn nhiều: Haha không ngờ ngay tập đầu tiên đã có cảnh ứ ừ rồi! Nhanh tay save lại không bị xóa mất bây giờ! Lạc Thành Dã cũng xấu xa thiệt đó, còn cười nhạo Vãn Vãn nữa.

Bồ câu nhỏ số 1: Vãn Vãn, không ngờ chị là người như vậy.

Bồ câu nhỏ số 2: Không một cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của việc chụp ảnh.

Trong tập đầu tiên, Tô Vãn Vãn đánh bậy đánh bạ chiếm được độ hot, trong khi Lạc Thành Dã thành công thu hút sự chú ý và… vô số công kích.

Ngay từ tập đầu tiên đã có thể nhìn ra Lạc Thành Dã có vốn kiến ​​thức phong phú, trong đó màn trình diễn mãn nhãn nhất chính là sáu vị khách mời bị lạc khi cùng nhau ra ngoài ngắm mưa sao băng vào ban đêm.

Cuối cùng, Lạc Thành Dã đưa mọi người về điểm dừng chân căn cứ vào phương hướng của những vì sao.

Nhóm fan gào mồm khen anh Dã nhà mình thiệt giỏi quá đi. 

Nhưng đám antifan lại cho rằng đó là kế hoạch được tổ chương trình dựng sẵn, làm gì có chuyện để cho sáu vị khách quý ra ngoài vào đêm khuya được, chưa kể đến mạo hiểm hay không, bọn họ còn không hề chuẩn bị gì.

Nhưng luận điểm này nhanh chóng bị các khách mời khác phủ nhận. Bọn họ đều đăng weibo nói rằng đêm đó quả thật là một hoạt động ngẫu hứng, vì mưa sao băng xuất hiện một cách tình cờ, tổ đạo diễn không hề hay biết. Sau đó vì muốn chụp những bức ảnh đẹp, mọi người xuất phát khá gấp gáp, vì thế mới bị lạc.

Nhưng sở dĩ antifan là antifan là do họ sẽ chẳng bao giờ chịu nghe giải thích.

Trận chiến trên mạng vẫn cứ tiếp tục cho đến khi phát sóng tập thứ hai. Trong tập này, Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã đã đến Uluru Rock, một điểm tham quan nổi tiếng ở Úc, trong đó nơi đặc biệt nhất chính là Dạ tiệc trời sao.

Trên bãi đất trống, yến tiệc được bày ra giữa sa mạc, hoàng hôn tựa lửa trời thiêu đốt toàn bộ thế giới, tảng đá Uluru [1] khổng lồ nằm cách đó không xa lộ ra một màu đỏ rực như lửa.

[1] Uluru, hay Đá Ayers, tên chính thức “Uluru / Ayers Rock”, là một tảng đá sa thạch lớn ở miền nam ở Lãnh thổ Bắc Úc tại miền trung tâm nước Úc. 

Nắng chiều dần biến mất nơi cuối chân trời, bầu trời đêm nhuộm sang màu xanh lam thâm thúy, sao giăng kín trời, dải ngân hà hiện ra rõ ràng phía trên những tảng đá khổng lồ.

Nến trong bữa tiệc đã tắt hết, hướng dẫn viên sao trời ở khu vực này đã phổ cập cho mọi người biết thêm kiến ​​thức về chòm sao bằng tiếng Anh, nhưng do có quá nhiều thuật ngữ chuyên ngành cho nên dù giỏi tiếng Anh, 5 vị khách mời nghe xong vẫn thấy hoang mang.

Cũng may có Lạc Thành Dã ở đó phiên dịch, thậm chí đến cuối cùng, anh dứt khoát tự mình ra trận, không chỉ giải thích bằng tiếng Trung mà còn hướng dẫn mọi người sử dụng kính thiên văn.

Bồ câu nhỏ số 3: Muahahahahaha anh Dã said: Mọi người không được? Vậy để tôi ra tay.

Bồ câu nhỏ số 4: Biểu cảm của hướng dẫn viên belike “Tui là ai đây là đâu”.

Bồ câu nhỏ số 5: Lúc nghe Lạc Thành Dã giải thích, nét mặt của Vãn Vãn tươi sáng hẳn lên, biểu cảm sùng bái cứ như thể tuyên bố: “Nhìn đi, người đàn ông của tui lợi hại thế đó”.

Dù cho như vậy thì vẫn có antifan cắn mãi không buông, nói Lạc Thành Dã làm theo kịch bản, tổ chương trình dày công tốn sức tẩy trắng cho anh.

Người qua đường A: Thân là một sinh viên đang du học, công bằng mà nói, hướng dẫn viên đã nói rất nhiều từ chuyên ngành bằng tiếng Anh, nếu không phải là dân chuyên thì thật sự không nghe hiểu được đâu, mà có nghe hiểu thì chưa chắc đã biết ý nghĩa thực sự của nó là gì. Nhưng lúc phiên dịch, Lạc Thành Dã còn thuận tiện phổ cập ý nghĩa của một số thuật ngữ, cho thấy đó là thực lực thật, không phải học thuộc lòng đâu, cho nên đừng có phí công bôi đen nữa, vô vị thật sự.

Sau khi tập 2 phát sóng, lúc cuộc chiến trên mạng diễn ra càng lúc càng gay gắt, nhóm người Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn đang trên đường nhà.

Đi được nửa đường, tổ chương trình nhận được tin gần đây sắp có bão mạnh đổ bộ, vì lý do an toàn, cả đoàn cố tình nán lại trên đường một ngày, rồi sẽ tiếp tục lên đường sau khi cảnh báo bị hủy.

Trên đường về, khán giả ai cũng tỏ vẻ ăn cơm chó thế là đủ rồi, kiên quyết yêu cầu Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn chia ra hai xe khác nhau. Vì hiệu quả chương trình, tổ đạo diễn đã chấp nhận lời đề nghị của người xem.

Đây cũng là đặc điểm của loại chương trình tạp kỹ kết hợp với livestream, có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào tùy theo phản hồi của khán giả. Ví dụ như người xem có thể đề nghị tổ chương trình tiếp theo nên tổ chức hoạt động gì hay sắp xếp ai cùng đội với ai,… Tổ chương trình sẽ tiếp thu ý kiến để làm tài liệu tham khảo.

Tô Vãn Vãn ngồi chung xe với một tiểu thịt tươi tên là tiểu Khâu.

Năm nay tiểu Khâu vừa mới 18 tuổi, lúc trò chuyện sẽ lộ ra sự ngây ngô không rõ sự đời, cho nên ăn nói cũng thẳng thắn.

“Chị Vãn Vãn ơi, đêm ở chỗ tảng đá Uluru ấy, chị có an ủi anh Dã không?” Tiểu Khâu đang nói đến khoảnh khắc Lạc Thành Dã bị chỉ trích nhiều nhất sau khi tiệc tối kết thúc.

“…..” Tô Vãn Vãn ngượng ngùng ho khan, quả thật đêm đó bọn họ ở cùng nhau nhưng an ủi thế nào thì không tiện nói ra.

Nếu là người khác, khi thấy phản ứng này của Tô Vãn Vãn, họ đã sớm ngộ ra rồi, nhưng tiểu Khâu thì không.

“Chị bảo anh Dã đừng để ý đến mấy lời nói trên mạng, người nổi tiếng là vậy đấy.” Tiểu Khâu an ủi bằng chất giọng của một người từng trải.

“Ừm…”

“Em cũng thường xuyên bị anti mắng, nghe mãi thành quen chị ạ.” Nói xong, tiểu Khâu còn thở dài, “Đây là con người mà bất cứ ai muốn nổi tiếng đều phải đi qua.”

Khuôn mặt ngây thơ trẻ con của tiểu Khâu bỗng lộ vẻ thâm thúy như đã trải qua đủ thăng trầm của cuộc đời.

Tô Vãn Vãn biết đó là cảm xúc trong lòng tiểu Khâu, cô an ủi cậu nhóc: “Thành Dã không phải kiểu người sẽ khó chịu trước ý kiến của người khác, lời nói của người khác sẽ không thể ảnh hưởng đến anh ấy.”

Tiểu Khâu trố mắt, nhìn Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt khó hiểu, “Vì sao ạ?”

Tô Vãn Vãn mỉm cười, “Chị hiểu anh ấy, người như anh ấy, thế giới nội tâm rộng lớn vô cùng, lớn đến mức có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao trên đầu và cả mặt đất dưới chân, nhưng thế giới của anh ấy cũng rất nhỏ, chỉ đủ chứa đựng những người thân thiết với mình.”

“Còn những người khác…” Khóe môi Tô Vãn Vãn khẽ nhếch lên, lơ đãng nói, “Anh ấy thật sự không thèm để ý.”

Tiểu Khâu giật mình, nom dáng vẻ tin tưởng tuyệt đối của Tô Vãn Vãn, cậu nhóc lẩm bẩm: “Chị Vãn Vãn, chị thật sự rất rất thích anh Dã.”

Phía bên kia, Lạc Thành Dã ngồi cùng xe với Ngô Phỉ Mạn.

Đừng thấy lúc Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn bên nhau bong bóng bay tứ tung, khi đổi thành Ngô Phỉ Mạn, anh yên lặng hơn nhiều.

Quãng đường mấy trăm kilomet, phải lái xe mất gần một ngày, nhưng Ngô Phỉ Mạn chẳng thể bắt chuyện thành công với Lạc Thành Dã.

Nếu không nói gì, cô sẽ không được lên hình. Thế là Ngô Phỉ Mạn bắt đầu tìm đề tài nói chuyện với Lạc Thành Dã.

Cô nàng rất thông minh, mở đầu câu chuyện sẽ nhắc tới Tô Vãn Vãn. Mấy hôm nay, nhóm khách mời nữ luôn ở cùng nhau, mặc dù cô ấy chưa thật sự hiểu rõ về Tô Vãn Vãn nhưng quả thật cũng có kha khá chuyện thú vị.

Quả nhiên Lạc Thành Dã đã đáp lại chủ đề này.

Hai người trò chuyện một lúc rồi chuyển sang những lời chỉ trích trên mạng về Lạc Thành Dã.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù bọn đang ở nước ngoài, tín hiệu internet không tốt, nhưng dù sao cũng không đến nỗi ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lạc Thành Dã ít nhiều cũng từng nghe qua vài bình luận bôi đen trên mạng.

Lạc Thành Dã nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi bay mái tóc anh, đôi mắt đen nhánh dõi mắt ra xa. Sau khi nghe Ngô Phỉ Mạn nói xong, anh mỉm cười, chỉ trả lời ba chữ đơn giản: “Không sao cả.”

Đúng như Tô Vãn Vãn nghĩ, anh thật sự không thèm để tâm.

Thái độ của Lạc Thành Dã khiến Ngô Phỉ Mạn hơi ngạc nhiên, cô có thể nhận ra Lạc Thành Dã không phải đang cố gắng thể hiện mà là thực sự không quan tâm. Nghĩ đến điều đó, Ngô Phỉ Mạn không khỏi khâm phục sự rộng lượng của Lạc Thành Dã. Là thành viên trong một girlgroup, cô nàng đã từng bị mắng ngay từ những ngày đầu tiên debut.

Đoàn xe đang chạy trên đường, bầu trời vốn sáng sủa dần dần tối sầm lại, mây đen kéo đến, gió rít gào, cây cối hai bên đường bị gió thổi lắc lư.

Ngô Phỉ Mạn quan sát thời tiết bên ngoài: “Hình như sắp mưa to.”

Lạc Thành Dã cau mày, nét mặt nghiêm trọng nhìn những tầng mây đang hạ xuống, thỉnh thoảng có tia điện xuất hiện trong đám mây đen, bầu không khí ngập tràn hơi thở nguy hiểm.

Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở của đạo diễn: “Trời sắp —— rè rè —— mưa, mọi người —— rè rè —— chú ý nhé —— rè rè.”

Ngô Phỉ Mạn nghe xong rõ, giơ tay vỗ bộ đàm mấy cái, “Alo? Alo?”

Lạc Thành Dã thấy rõ lông trên cánh tay đang đè lên cửa kính xe dựng đứng  lên. Anh đột nhiên sửng sốt, đây không phải mưa to bình thường, mà là giông bão.

Bên kia, Tô Vãn Vãn cũng phát hiện bộ đàm của cô không có tín hiệu, cô đang nghịch bộ đàm trên tay thì nghe thấy giọng nói hoảng hốt của tiểu Khâu.

“Chị, chị Vãn Vãn, chị nhìn bên ngoài xem…”

Tô Vãn Vãn nâng mắt nhìn, chỉ thấy hơn chục tia sét từ trên trời rơi xuống bằng sức mạnh long trời lở đất, tạo ra tiếng động vô cùng lớn, như muốn xé toạc trời đất.

Nếu đang ở trong nhà, ngồi trước máy tính mà nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Vãn Vãn và những người khác còn có thể đùa rằng hình như vị đạo sĩ nào đang độ kiếp.

Mà khi ở ngay tại hiện trường, tự mình cảm nhận cơn khủng bố, họ chẳng thể thốt lên câu vui đùa như vậy nữa.

Bầu trời bị dòng điện cường đại xé toạc, trong phút chốc, cơn mưa xối xả trút xuống, cuồng phong gào thét, bên ngoài cửa kính tối sầm lại, tầm nhìn cực kỳ thấp.

Ngay sau đó, Tô Vãn Vãn nghe thấy tiếng loảng xoảng truyền tới từ nóc xe mà nguyên nhân thì không phải do mưa.

Chỉ thấy những hạt mưa đá to bằng quả trứng ngỗng bị gió cuốn tới, giống như những viên đạn điên cuồng tấn công thân xe, cửa kính bên chỗ tiểu Khâu nứt ra vì bị mưa đá nện.

Tiểu Khâu sợ hãi xuýt thì nhảy dựng lên, cậu nhóc mới 18 tuổi, chưa bao giờ gặp loại thời tiết khủng khiếp như thế này, đã sớm sợ tới ngây ngốc.

Nhìn vẻ mặt tái mét của tiểu Khâu, Tô Vãn Vãn cầm tay cậu nhóc, an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Tô Vãn Vãn nhìn về phía trước, phát hiện cameraman ngồi ở ghế phó lái vẫn đang quay phim, cô nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, “Anh trai à, anh kính nghiệp thật đấy.”

“À…” Anh cameraman đáp, “Còn sống thì đây là tư liệu sống, mà nếu chết thì cũng là kỷ niệm.”

“Có rất nhiều cameraman lúc chết cũng mang theo camera.”

Tô Vãn Vãn: “………..”

Vừa nghe thấy chữ “chết”, tiểu Khâu đã sợ đến mức bật khóc, “Huhu, anh ơi anh đừng nói linh tinh! Em không muốn chết đâu. Chú tài xế ơi, chúng ta phải làm sao đây?”

Người trên xe có thể cảm nhận được thân xe đang lung lay vì bị gió thổi trúng.

Tài xế là người địa phương, chú ấy căng thẳng nắm chặt tay lái, nhắc nhở mọi người: “Đừng, đừng xuống xe.”

Tiểu Khâu khóc thút thít: “Sau đó thì sao ạ…”

Tài xế cầu nguyện: “Còn lại chỉ có cách phó mặc cho thượng đế thôi.”