Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Chương 5




Chương 5: Đừng làm tổn thương tôi, Hoắc Anh Tuấn

*Cô quả nhiên là nhớ mãi không quên anh ta: Hoắc Anh Tuấn từng bước đến gần, Đường Hoa Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người anh.

Sắc mặt cô trắng bệch, theo bản năng lùi lại phía sau: “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi bị Từ…AI”

Câu nói còn chưa dứt, Đường Hoa Nguyệt bỗng thấy cả người nhẹ bãng, cô bị Hoäc Anh Tuấn túm lấy, ngã trên cạnh giường trống không của Lục Xuyên Mạn.

Đường Hoa Nguyệt bị ngã đến choáng váng cả đầu, vẫn còn chưa phản ứng lại được.

Hoäc Anh Tuấn đột nhiên cúi người đè xuống, không kìm được mà hôn lên môi cô.

Bộ dáng điên cuồng Đường Hoa Nguyệt trừng lớn hai mắt nhìn Nơi này chính là bệnh viện, hơn nữa Lục.

Xuyên Mạn còn ở ngay bên cạnh, sao anh có thể đổi với cô như vậy?

Cô liều mạng giấy dụa, nhưng càng giấy dụa thì hành động của anh đối với cô càng ác liệt hơn.

“Cô nói xem” Anh giống như tức điên lên rồi, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chảm chẳm cô: “Lục Xuyên Mạn nếu như biết được lúc anh ta đang hôn mê tôi ởtrong phòng bệnh của anh ta, thậm chí ở ngay bên cạnh anh ta ức hiếp cô, anh ta sẽ bày ra bộ mặt gì đây?”

Lời nói tràn đầy ác ý cùng sự sỉ nhục rõ ràng, thoáng chốc khiến cho Đường Hoa Nguyệt như rơi vào hố băng, ngay đến hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.

“Hoäc Anh Tuấn, đừng làm tổn thương tôi…

Anh giống như không nghe thấy, xé rách chiếc áo trên người cô, cố ý để lại vết tích ở trên cổ của cô.

Đường Hoa Nguyệt nằm ở trên giường giống như một khối thi thế lạnh như băng, không hề nhúc nhích.

Hoắc Anh Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đường Hoa Nguyệt nhắm mắt lại, im lặng rơi lệ.

Nhất thời, sắc mặt anh lại càng trở nên khó nhìn, trong nháy mắt mất đi hứng thú, buông Đường Hoa Nguyệt ra.

Anh đứng thẳng người dậy, kìm nén lại sự buồn bực nơi đáy lòng, rồi sau đó cởi bỏ áo vest ra, ném trùm lên trên đầu Đường Hoa Nguyệt.

“Bớt diễn vai người phụ nữ cương trực.

trong trằng trước mặt tôi đi, cô thật sự nghĩ rằng tôi thích chạm vào cô sao?”

Gương mặt trắng bệch của cô bị áo của anh che lại, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh rơi xuống.

“Đường Hoa Nguyệt, tỉnh nhân của cô không có tốt như cô thấy đâu, tôi sẽ cho cô phải trả giá!”

Nói xong, Hoắc Anh Tuấn đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, cũng không quay đầu lại.

Trên hành lang bên trong cửa thoát hiểm, anh dựa lưng vào tường, châm một điểu thuốc, rít sâu vào một hơi.

Trước đây vì Đường Hoa Nguyệt không thích nên anh không bao giờ hút thuốc.

Hiện tại cũng chỉ có lúc phiên muộn mới sử dụng nicotine để làm tê liệt thần kinh của mình.

Khói thuốc tràn ngập cũng không thể che lấp được vẻ u sầu giữa đôi lông mày thanh tú của anh, còn có một chút thống khổ vô cùng rất khó phát hiện.

Vừa rồi rõ ràng có thể làm, Đường Hoa Nguyệt đã phản bội anh thì nên bị phạt, huống chi cũng đã gả cho anh rồi vẫn còn nhớ thương Lục Xuyên Mạn, chạy đến thăm Lục.

Xuyên Mạn vừa mới chuyển viện.

Dựa vào cái gì mà anh phải nhân từ?

Dựa vào cái gì mà anh làm cho cô bật khóc trong lòng lại không có một chút khoái cảm trả thù nào, lại có chút không không chết nổi được bản thân mà mềm lòng đối với cô.

Sau khi Hoắc Anh Tuấn đi khỏi, Đường Hoa Nguyệt vẫn như cũ năm im trên giường không động đậy, cặp mắt vô thần nhìn chằm chăm trần nhà trằng như tuyết.

Nhà họ Đường và nhà họ Hoäc là bạn tri kỷ, cô từ khi còn bé đã quen với Hoäc Anh Tuấn.

Từ thuở còn bi bô tập nói đến trước khi Hoắc Anh Tuấn gặp sự cố phải ngồi tù, anh vẫn luôn rất cưng chiều cô, che chở cô.

Còn nhớ lúc còn nhỏ ở trường mẫu giáo chơi trò đóng giả làm gia đình, cô đóng vai cô dâu, có rất nhiều bạn trai đều muốn làm chú rể của cô, cuối cùng Hoắc Anh Tuấn tự dựa vào sức mình đánh bại tất cả các đối thủ, đứng bên cạnh cô.

Trẻ con đánh nhau không biết nặng nhẹ, vì thế còn phải mời phụ huynh đến.

Lúc đó, tiểu quỷ Hoäc Anh Tuấn vô cùng bá đạo nói: “Hoa Nguyệt là cô dâu của tớ, sau này lớn lên tớ sẽ lấy em ấy, không ai có thể cướp em ấy khỏi tay tớ”

Sau khi lớn lên, Đường Hoa Nguyệt đã lấy chuyện này ra để chế nhạo Hoäc Anh Tuấn.

Anh chàng đó da mặt cũng dày ghê gớm.

Anh ôm lấy cô không cho phép cự tuyệt, nói: “Chẳng lẽ ngoài anh ra, em còn muốn kết hôn với người khác sao? Em nghĩ cũng đừng có nghĩ đến!”

Anh còn sẽ nhớ rõ mỗi ngày quan trọng về cô, ngày sinh nhật cô, anh sẽ tự tay lên kế hoạch tạo bất ngờ cho cô.

Cô tham gia thi đấu, anh sẽ xin nghỉ đi cùng cô, chính là vì lo lắng cô mơ mơ màng màng sẽ đi lạc ở góc đường nào đó nơi đất khách quê người, âm thầm thương tâm, anh sẽ đau lòng.

Mỗi lần cô phạm phải sai lầm, tuy rằng giọng điệu của anh rất hung dữ, nhưng trong đó vẫn xen lẫn sự cưng chiều nồng đậm.

Từ trước đến nay được che chở lâu như vậy, Đường Hoa Nguyệt mắc kẹt sâu trong đó, không thể tự thoát khỏi.

Thế nhưng hiện tại, anh thay đổi đến mức quá xa lạ, quá đáng sợ.

Anh đã không còn là Hoắc Anh Tuấn mà cô quen nữa rồi Có lẽ có những loại cảm tình cũng nên học cách buông bỏ.

Đường Hoa Nguyệt kéo áo vest bao bọc lại cơ thể của mình, muốn bước xuống giường nhưng chân lại mềm nhữn, tê liệt ngồi trên mặt đất.

Trong khoảng thời gian này, bản thân cô đã tự mình cảm nhận được rất nhiều thứ.

Đầu tiên là thời gian vừa mới cưới cô biết được bản thân mắc bệnh ung thư, sau đó là bệnh tình của mẹ của cô chuyển biến xấu, sau đó lại nghe được tin anh trai xảy ra sự cố ngoài ý muốn hôn mê không tỉnh.

Hiện tại lại bị sỉ nhục bởi người mà cô từng tin tưởng và dựa dẫm vào nhất.

Giờ phút này, tâm trạng của Đường Hoa.

Nguyệt hoàn toàn sụp đổ rồi.

Cô ôm lấy hai chân mình, khóc như một con thú nhỏ bị cả thế giới từ bỏ.

Mà lúc này, Lục Xuyên Mạn đang nẵm trên giường bệnh, ngón tay lộ rõ các khớp xương nhẹ nhàng chuyển động.